Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 231: Đế Đô Thánh Kinh

Cuối tuần sau, Hàn Phi vượt qua thảo nguyên Tây Mông rộng lớn trù phú, tiến vào đại bình nguyên.

Đại bình nguyên Quang Huy là đồng bằng lớn trù phú nhất lớn nhất cửu thiên đại lục, nó hùng cứ phía trung đông bộ đại lục, diện tích đạt tới mấy trăm vạn km2 nối liền với ba đế quốc lớn và mấy chục vương quốc, huy tiên, hơn thế nữa là bộ phận tinh hoa nhất của đế quốc cũng vì vậy mà nổi tiếng.

Nghe nói đế quốc Quang Huy có diện tích đồng bằng không vượt quá một phần năm lãnh thổ, nhưng tập tung hơn tám mươi phần trăm nhân khẩu, trong đó bao gồm rất nhiều thành thị vị cư ở trong đế đô thánh kinh, là trung tâm của đế quốc.

Vừa tiến vào đồng bằng, dân cư liền tựu lại trở nên đông đúc, thương đạo đường nhỏ biến thành đại đạo lịch thạch rất khó phân biệt, nông trường điền viên và thành trấn thôn xóm liên tục mọc lên không ngớt, bây giờ là vụ thu hoạch hè, từng dãy từng dãy ruộng lúa mì rộng lớn nhấp nhô như những đợt sóng vàng lấp lánh, những nông phu cần lao ở giữa ruộng mồ hôi đổ như mưa mới thu hoạch được những hạt lúa mì chín vàng, từng xe từng xe lúa mì nối tiếp nhau kéo dài trên con đường lớn.

Người đi đường và lữ khách không hề vội vã qua đường, mõi người xem ra đều sôi nỗi sung mãn, mang ước mơ và hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp.

Đế quốc Quang Huy không phải là nước lớn và mạnh nhất của cửu thiên địa lục, nhưng nếu luận về mức độ trù phú vậy thì nói nó đứng thứ hai không có ai dám đứng thứ nhất, lãnh thổ mênh mông, ruộng đất phì nhiêu, rừng rậm rộng lớn, tài nguyên phong phú, là món quà tốt nhất mà thượng đế ban cho đế quốc, nghe nói hai bờ sông của con sông lớn nhất sông Tạp Nap ở đại bình nguyên Quang Huy, ở những ốc thổ phù sa phì nhiêu màu mở đó chỉ cần vảy hạt giống lên thì sẽ có mùa thu hoạch bội thu.

Mà sự trù phú của đại bình nguyên Quang Huy càng đưa đến sự ngấp nghé của man tộc phương Bắc, một ngàn năm qua đế quốc Thái Thản xâm lược của man tộc không biết đồng bằng Quang Huy có rất nhiều quốc gia nhân tộc, đế quốc Quang Huy càng bị xâm hại, đội quân của ma tộc thậm chí mấy lần tiến vào tường thành của đế đô thánh kinh.

Cho nên để bảo vệ phần trù phú này của mình, lực lượng quân sư của đế quốc Quang Huy vô cùng lớn mạnh, cực kỳ chú trọng đào tạo võ sĩ, trăm ngàn năm qua nhân tài lớp lớp xuất hiện, ở đại lục lưu lại rất nhiều câu chuyện truyền thuyết làm xúc động lòng người. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Mục đích cuối cùng của Hàn Phi chính là học viện Thánh Võ của đế đô thánh kinh xưng danh điện phủ chí cao của võ sĩ!

Chạy liên tục bốn ngày trên đại bình nguyên Quang Huy, Hàn Phi cuối cùng cũng nhìn thấy tường thành hùng vĩ của đế đô thánh kinh.

Và trên đại lục có rất nhiều hùng thành như vậy, thánh kinh tiếp giáp với chiến thần núi non nổi danh, sùng chỉ phía bắc, khu rừng nguyên thủy và trùng điệp vì nó tạo thành bức tường chắc kiên cố sông Tạp Nạp từ phía tây hướng về phía đông từ thành nam chảy qua, một nhánh sông trong đó trực tiếp chạy thẳng vào trong thành.

Thánh Kinh so với, Tắc Ân, Ba Tư Đặc vân vân thành phố nổi danh của đại lục hoàn toàn là đệ cấp nhỏ, tòa tường thành đệ nhất đại lục này có hơn hai trăm vạn nhân khẩu thường trú, tọa lạc ở đông nam thánh kinh, phương hướng của sấm sét, cuồng phong, quy mô của ba tòa vệ thành có thể so sánh với thành phố lớn của đại lục.

Tiền thân của Thánh Kinh chỉ là một tòa thành phố lớn bình thường thời thượng cổ, phải trải qua ngàn năm xây dựng và đối kháng man tộc, mới có quy mô như ngày nay.

Nhìn nó cao hơn ba mươi thước, vừa nhìn không thấy đỉnh cùa tường thành hùng vĩ, nếu như không phải là tận mắt chứng kiến, Hàn Phi thật sự rất khó tin ở thế giới này lại tồn tại nhột thành kỳ tích như vậy, và trong thành một tòa tháp cao chót vót đó càng để kẻ khác xem thế là đủ.

Thánh kinh còn có tên gọi khác là Thành Vạn Tháp

Hàn Phi không hề vội vả vào thành, mà trên đại lộ tìm một nơi xó xỉnh không để kẻ khác chú ý, Hàn Phi đem linh thú hộ oản vào trong.

Hắn đeo linh thú hộ oản trên tay trái, đương nhiên là đổi từ đại sư Pháp Lỗ Cổ, nếu như không có tương trợ của Lôi Mông, Hàn Phi cũng không vớ được bảo bối như thế này, món đồ quý có thể so sánh với nạp vật chỉ hoàn!

Linh thú hộ oản là vật phẩm linh pháp thượng cổ chuyên dùng thu nạp chiến sủng và tọa kỵ mặt trong của nó có một không gian phong ấn, chiến sủng bị thu nạp vào sẽ lập tức rơi vào trạng thái phong ẩn, cho dù trong thời gian dài không ăn gì cũng không sao. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Không giống với nạp vật chỉ hoàn, bên trong của linh thú hộ oản có năm khe lỗ vây quanh, mặt trên phải có linh thú chất lượng cao vây quanh mới có thể phát huy tác dụng của hộ oản, linh lực chứa trong linh tinh một khi tiêu hao hết nhất định phải thay đổi, tiền mua dùng không thấp.

Nhưng giá tiền này bỏ ra là đáng, sau khi chiến sủng bị thương vào không gian phong ấn, dưới tác dụng của linh lực có thể chữa trị nhất định, còn có thể từ trong hộ oản bổ sung sức mạnh, con ngựa tốt giống như Phi Hỏa thậm chí có thể sản sinh biến đổi để năng lực mạnh hơn.

Tiếc là, cho dù một con linh thú to chỉ có thể dung nạp một con chiến sủng, chứa Kim Ốc thì không thể chứa thêm Hỏa Phi, mà Ốc Kim có thể thu nhỏ biến hình thành một con chó nhỏ, Phi Hỏa một con ngựa cao to hơn tất nhiên là không dễ mang theo.

Hơn nữa Ốc Kim hình dạng tương đối như con chó nhỏ, Phi Hỏa thật sự dễ làm người khác chú ý, Hàn Phi đã từng không chỉ một lần đυ.ng chạm tới phiền phức , thánh đô cũng như vậy, Hàn Phi không hi vọng có thêm phiền phức.

Sau khi thu hồi Phi Hỏa Hàn Phi quay về con đường lớn, cùng đội buôn phía sau tiến vào đế đô thánh kinh.

Là một võ sĩ Hàn Phi hưởng đãi ngộ miễn thuế vào thành, ở đại lục này thành phố khác cực kỳ hiếm thấy, cũng hiện ra với đế quốc.

Tường thành của thánh kinh tổng cộng có hai đường, cách trung tâm gần ba trăm thước, hình thành ngoài thành một vòng lớn, hắn vừa đi qua cổng thành, rất nhiều xe phu mặc áo gi- lê ngắn màu trắng qua lại chào gọi niềm nở.

Ngôn ngữ thường dùng để nói của cư dân thánh kinh mang một loại ngữ điệu đặc biệt, đúng hay không cư dân bản địa vừa nói thì có thể phân biệt ra được, những xe phu này biết ăn nói, bảy miệng tám lưỡi mà nói Hàn Phi có chút choáng váng tùy tiện chỉ vào một phu xe ngựa bên cạnh hỏi: - Thì ngồi ngồi xe của ngươi.

Thấy Hàn Phi chọn, người khác lập tức giải tán tìm khách khác, một chút cũng không dây dưa lãng phí thời gian.

Bên người Hàn Phi chỉ mang theo một gói hành lý đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, sau khi ngồi trên xe ngựa, gã xe phu đó khom lưng hỏi:

- Võ sĩ đại nhân, xin hỏi ngài muốn đi đâu, hay là trước tiên tìm một chỗ nghỉ lại được không?

Bây giờ cho tới mặt trời lặn còn không nhiều thời gian, sáng mai mới đi học viện thánh võ cũng không trễ, thế là Hàn Phi gật đầu nói:

- Được, ngày mai ta muốn đi học viện Thánh Võ, ngươi hãy kéo ta đến lữ quán gần học viện Thánh Võ được rồi!

- Được! tôi đưa này tới Thần Tinh Chi Dạ nhé? Cách học viện chỉ có mấy bước, là một lữ quán tốt nhất gần nhát!

Xa phu cười nói:

- Rất nhiều võ sĩ đại nhân của học viện đều ở trong đó, nếu như ngài nói muốn tham gia vào viện khảo hạch, vậy thì ít nhất định phải ở đây một thời gian, học viện khảo hạch một tháng một lần phải năm ngày sau mới bắt đầu!

Học viện Thánh Võ của đế đô thánh kinh truyền thừa ngàn năm, điện phủ tối cao của võ sĩ nổi danh, nhưng không phải ai muốn vào thì có thể vào.

Theo Hàn Phi biết muốn vào học viện Thánh Võ có ba con đường, một là những gia tộc hào phú tiến cử vào đội quân, hai là phải bỏ ra một khoản chi phí giá trên trời, ba là thông qua khảo hạch đánh giá của học viện, số người vào bằng hai con đường trước thì có hạn, con đường thứ ba tuy không chế số người nhưng khảo hạch cực kỳ nghiêm ngặt.

Hai con đường trước tất nhiên không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Hàn Phi, đối với khảo hạch đương nhiên hắn có đủ tự tin.

-Làm sao ngươi biết ta đến tham gia khảo hạch chứ? Hàn Phi cười ha hả nói.

Phu xe ngựa vừa vội vàng kéo xe vừa cười trả lời:

- Nhìn trang phục của ngài phải là từ thành Ba Tư Đặc cực tây đến, và giọng nói của ngài là lại là vương quốc Minh Lam, phải là ra ngoài từng trải, đến thành thánh võ học viện thánh kinh này của chúng tôi ngoài tham gia khảo hạch tôi thật sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác. - Thú vị!

Hàn Phi không khỏi ngạc nhiên nói:

- Không sai, ta từ thành Ba Tư Đặc tới, ngươi ngay cả điều này cũng nhận ra à?

Phu xe ngựa đắc ý trả lời:

- Ta vừa nhìn trang phục của ngài thì biết rồi, thành Ba Tư Đặc ở bên sa mạc, để đề phòng xâm nhập của bão cát, cổ áo tay áo của trang phục ở đó có những cái không giống, hơn nữa thêm một chút hoa văn vừa nhìn đã nhận ra không hề sai được.

Khả năng quan sát của gã phu xe ngựa này khiến cho Hàn Phi cảm thấy thú vị, bởi vì cái này có liên quan đến nghề nghiệp của đối phương, quanh năm lẩn quẩn trong cái nghề này giống như những tên trộm, luyện thành một đôi hỏa nhãn cũng không phải là việc gì kỳ lạ, khẩu khí nói chuyện của gã càng lớn.

Chẳng qua là một phu xe ngựa hạ lưu, so với thân phận võ sĩ như Hàn Phi chắc chắn kém xa, nhưng khẩu khí của gã nói tuy tôn kính, nhưng chung quy lại làm cho người khác cảm thấy nực cười, loại người đế đô đó trời sinh cảm giác ưu việt đối với người từ ngoài đến.

Hàn Phi trong lòng phát ra một tiếng cảm thán, gã phu xe ngựa này thành công khiến hắn bắt đầu nghĩ tới đế đô tiền kiếp của mình những tài xế xe taxi không phải đều là những người biết ăn nói sao?

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, phong cảnh của đế đô làm Hàn Phi như “người nhà quê đến nông thôn”, thêm một lần mở rộng tầm mắt, phồn hoa sầm uất thật sự khó mà dùng từ miêu tả được.

Trước khi tới thánh kinh hắn đã từng nghe qua một câu phóng ngữ

Không tới thánh kinh không biết cái gì gọi là nhiều người, càng không biết cái gì gọi là nhiều quý tộc, bây giờ tận mắt nhìn thấy mới biết danh bất hư truyền.

Đường phố rộng lớn chứa không ít đoàn người chen chúc, phu xe lui tới đếm không hết, mang tín hiệu quý tộc hơn nữa năm, ở thế giới này không có tín hiệu đèn giao thông giáo quản, việc chen lấn tụ tập hoàn toàn là vô cùng bình thường.

Bọn xe phu ngựa sớm đã tập luyện cho mình tận dụng cuộc sống triệt để, chỗ nào trống thì đến chỗ đó, không có trật tự giao thông khiến cho tình hình đường phố càng thêm lộn xộn không chịu nổi, tiếng la hét mắng chửi cứ liên tục không ngớt, nhưng chửi lại thì chửi, phu xe ngựa của quý tộc cũng không dám vung roi ngựa động thủ mở đường.

Một đoạn rất ngắn chừng mấy trăm thước, phu xe ngựa đi hơn mười phút vẫn đi chưa hết, mà phu xe ngựa hiễn nhiên đối với chuyện này là thói quen, thỉnh thoảng quay đầu lại cùng với Hàn Phi nói về những chuyện kỳ văn dị sự của đế đô trông thời gian sắp tới.

Sự bình tĩnh của y không phải là không có lý do, sau vài phút, một đội võ sĩ vội vàng xuất hiện trên đường phố bắt đầu giữ trật tự khai thông giao thông, đám đông rất nhanh được giải tán.

Sau khi vượt qua đoạn đường khó khăn nhất, người kéo xe ngựa rẽ vào một con đường, tốc độ tăng nhanh lên rất nhiều!