Tra Công Hoàn Lương Ký

Chương 2

Chương 2
Lý Huyền Lương không nói tiếng nào, trực tiếp vung tay lên cho Mã Thần Nhất một đấm, nhưng có vẻ hắn đã đoán được từ trước, nghiêng đầu né tránh, tay trái bắt lấy cổ tay y. Không chút vội vã, hắn ung dung giải thích:

“Đừng kích động, chuyện này cậu có thể quay về từ từ suy nghĩ. Chỉ làm một lần là có ba trăm năm mươi vạn, nghe rõ chứ? Là ba trăm năm mươi vạn, không phải ba trăm năm mươi ngàn, cậu lời to rồi biết không? Người đắt giá nhất ở câu lạc bộ Dạ Hoàng cũng chưa từng có giá này.” Mã Thần Nhất vừa nói vừa cúi đầu nhìn Lý Huyền Lương, trước đây hắn vẫn luôn rất thích dáng vẻ phẫn nộ đến không chịu nổi của y, hiện tại xem ra lạc thú này của hắn vẫn còn nguyên như cũ.

“Hừ, đầu óc mày có bệnh hả!? Tao đã nói tao không phải đồng tính luyến ái, mày nghe không hiểu sao?” Lý Huyền Lương nghiến răng nghiến lợi nói xong, định giơ tay còn lại lên đấm hắn, nhưng không biết do không đủ lực hay góc độ không tốt, cư nhiên lại bị Mã Thần Nhất lần thứ hai bắt lấy, bẻ ngoặt tay ra phía sau.

Hắn thuận thế ghì chặt y vào trong ngực, cười nói: “Bạn học Lý à, thú vui của việc bẻ thẳng thành cong cậu không hiểu sao? Làm với tôi một lần có sao đâu chứ? Cậu cũng không phải phụ nữ, hay là cậu không tin kỹ thuật của tôi?”

“Câm miệng!” Lý Huyền Lương thầm nghĩ, làm sao mà y có thể đồng ý với điều kiện này, y không phải kẻ biếи ŧɦái.

Lý Huyền Lương vốn định cho Mã Thần Nhất một đấm, thế như hai tay y đều bị hắn vòng ra sau lưng, hai người dính sát vào nhau, muốn tránh thoát nhưng dùng lực lại vô ích. Y ngẩng đầu, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn: “Buông tay ra.”

Mã Thần Nhất cười cười khẽ gật đầu, nhưng ngược lại hắn càng thêm siết chặt Lý Huyền Lương hơn, chặt đến mức hết thảy nhiệt độ của hắn đều thông qua lớp áo sơ-mi mà truyền cho y.

Lý Huyền Lương nóng cả đầu, thẹn quá hóa giận, nói: “Mày rốt cuộc muốn gì hả? Nói thẳng đi, tên khốn nạn!”

“Làm với tôi một lần.” Hắn vừa nói vừa ngắm nhìn Lý Huyền Lương, chỉ cảm thấy người trước mắt gương mặt đỏ ửng, lông mày cau lại, vẻ tức giận không nói nên lời thật mê người, phối hợp cùng biểu tình quyết không chịu thua, quyết không chịu thỏa hiệp, quả thật kinh diễm tới mức muốn lấy mạng hắn: “Đừng nóng nảy, tôi có nói sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ mà, đến lúc đó cứ liên lạc qua điện thoại, bất quá trước tiên tôi phải thu một ít lãi suất.”

“Lãi suất cái rắm!” Lý Huyền Lương nghiến răng nghiến lợi: “Mã Thần Nhất mày nghe cho kỹ đây, tiền thì tao không có, lãi suất lại càng không. Em trai tao không nghỉ học bán thân, muốn bẻ cong tao lại càng không thể. Băng ghi hình đó mày muốn làm gì cũng được, tùy mày, đừng mơ lấy nó ra uy hϊếp tao. Trước giờ tao chưa từng biết sợ, bây giờ lại càng không. Buông!”

Trong mắt Mã Thần Nhất hiện lên một tia sắc bén. Ngay khi Lý Huyền Lương vừa dứt lời không kịp đề phòng, liền cúi đầu xuống trực tiếp hôn y, liếʍ qua khóe môi, cảm nhận nhiệt độ cùng mùi vị hoàn hảo như trong tưởng tượng của mình. Sau đó, hắn dứt khoát đem đầu lưỡi của mình xâm nhập vào thẳng trong khoang miệng đối phương.

Lý Huyền Lương trợn to đôi mắt, có điểm không dám tin tưởng, tựa như bị sét đánh trúng, cả người cứ ngây ngốc đứng sững sờ, thật không tin được một nam nhân như y cư nhiên lại có ngày bị người khác cưỡng hôn. Mà đối phương còn là Mã Thần Nhất, kẻ khiến y khinh thường nhất nữa chứ.

Một luồng phẫn nộ do bị khi dễ bừng lên khiến sức lực của Lý Huyền Lương trong nháy mắt bạo phát, không chỉ giằng tay ra khỏi sự khống chế của Mã Thần Nhất, y còn hung hăng tống cho hắn hai nắm đấm.

Mã Thần Nhất không đề phòng, hứng trọn hai cú đấm của Lý Huyền Lương. Hắn xoa xoa bên mặt vừa đỏ vừa rát của mình, cười lạnh với y: “Đánh rất hay, đúng vậy đó, tôi chính là thích cậu như vậy, khi chinh phục cậu tôi càng có thêm hứng thú.”

Lý Huyền Lương đem ống tay áo chà qua chà lại môi mình vài cái, rồi xoay người nhặt băng ghi hình trên mặt đất. Trước khi bỏ đi, y quay đầu lại nói với Mã Thần Nhất: “Chinh phục em gái mày thì có! Đừng để tao thấy mặt mày nữa, biếи ŧɦái.”

Đợi khi Lý Huyền Lương đi rồi, Mã Thần Nhất mới chậm rãi nở nụ cười. Hắn đứng dậy, thả lỏng đôi tay đang ôm chặt vùng dưới bụng, trước tiên lấy tay lau vết máu nơi khóe môi, sau đó rút một điếu thuốc để lên miệng, rồi móc di động ra, bấm một dãy số, lúc có người nghe máy chỉ nói mấy câu, thế nhưng vẻ mặt lúc cúp máy lại hiện lên sự đắc ý.

***

Lý Huyền Lương ngồi trên taxi, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe lướt qua vùn vụt, tâm tình buồn bực rối tinh rối mù. Y thật không dám nghĩ em trai Lý Lâm của y lại biến thành như thế, khốn kiếp, tại sao có thể như vậy chứ? Buồn bực, y hung hăng tung một đấm vào lưng dựa ghế sau, khiến cho tài xế phía trước bị một phen hoảng sợ.

Sở dĩ ngoại hình của y và Lý Lâm không giống nhau, nguyên nhân cũng không có mấy người biết, bọn họ kì thực là anh em cùng cha khác mẹ, tuy rằng là người thân, mối quan hệ lại ngày càng sa sút.

Mẹ Lý Huyền Lương trước khi chết là một nữ diễn viên nổi tiếng, tuổi trẻ xinh đẹp, gia đình êm ấm. Thỉnh thoảng, cha y lại dẫn y đến phim trường tham quan, khiến cho ai nấy đều hâm mộ, khen mặt mũi Tiểu Lương rất tuấn tú, rất giống mẹ mình.

Trong lúc mẹ y quay một cảnh phim bị đánh cướp, đột nhiên xảy ra sự cố ngoài ý muốn mà qua đời. Buồn cười thay, cái chết của bà cũng là lúc kết thúc bộ phim. Cho dù ở trong giây phút cuối cùng, bà vẫn nhập tâm vào nhân vật, tới mức duy mỹ mà xúc động, bà đã dùng chính sinh mạng của mình để hoàn thành vai diễn kia. Bộ phim này sau khi công chiếu liền tạo nên cơn sốt, hình ảnh bà ra đi hết sức lay động lòng người, được xưng tụng là một cảnh kinh điển trong lịch sử, được rất nhiều người ca tụng. Đây là thời khắc thăng hoa nhất trong sự nghiệp nghệ thuật của bà, cũng đồng thời là lúc kết thúc.

Sau khi mẹ Lý Huyền Lương qua đời hai năm, cha y được một người phụ nữ theo đuổi, người phụ nữ này tuy dung mạo bình thường, thế nhưng bà đối xử với Lý Huyền Lương rất tốt. Cha y thương y còn nhỏ mà đã mất mẹ, liền chấp nhận lời cầu hôn của bà. Cứ thế, bà đã trở thành mẹ kế của Lý Huyền Lương, mẹ ruột của Lý Lâm. Nói thật thì, bà chăm sóc cho hai cha con y rất tốt, thế nên lúc xảy ra chuyện, Lý Huyền Lương rất khó chấp nhận sự thật.

Người mẹ kế vẻ ngoài ôn nhu đó, mấy năm sau đã cùng một người đàn ông lấy trộm hết tiền vốn trong công ty của cha y, bỏ mặc chồng con chạy theo người tình, từ đó về sau không còn tin tức gì nữa. Đôi khi Lý Huyền Lương vẫn tự hỏi, lúc ấy phải chăng bà có nỗi khổ tâm gì tới mức phải làm như vậy? Vì tiền mà bỏ chồng quên con, đáng giá không cơ chứ?

Công ty của cha y vì thế mà phá sản, ông cũng ngã bệnh theo. Chỉ là y thật không ngờ tới, một trận bệnh lại khiến ông từ giã cõi đời. Ngày đó, ông đã nói với y: “Sau này con phải chăm sóc tốt cho Lý Lâm, bởi vì con là anh trai của nó.”

Thấy Lý Huyền Lương nhận lời, ông mới xoa xoa đầu hai đứa con của mình, nói với bọn họ rằng ông rất yêu thương bọn họ, sau đó nhắm mắt xuôi tay.

Mỗi lần nhớ lại những ngày tháng sau khi cha mình mất, ngực Lý Huyền Lương lại co rút từng trận đau đớn. Căn nhà bị ngân hàng mang ra gạt nợ, y cùng Lý Lâm thiếu chút nữa phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Nếu không phải cha y đã dùng tất cả số tiền còn lại để gởi tiết kiệm trong ngân hàng dưới tên của ông, hai người họ cũng không biết tương lai phải làm thế nào sống sót. Lý Huyền Lương nhớ rõ, năm ấy y mười sáu tuổi, còn Lý Lâm mười tuổi, chỉ biết ôm đùi y khóc hết sức thương tâm.

***

Khi tài xế taxi nói là đã đến nơi, Lý Huyền Lương mới hồi phục tinh thần lại, thanh toán tiền rồi xuống xe.

Mỗi lần nhìn tòa nhà cũ nát Lý Lâm ở, y lại có cảm giác nó sắp đổ sập đến nơi. Ngoài hiên nhà, bụi bặm đóng thành mấy lớp cũng không ai để ý, người nào người nấy chỉ biết đi ra đi vào.

Thấy một đám nam sinh đang tới gần, Lý Huyền Lương cúi đầu, tay cầm băng ghi hình vội vã lướt ngang qua. Mấy nam sinh đó liền đi chậm lại, quay đầu nhìn về phía y. Y vừa bước lên cầu thang, phía sau liền có giọng nói thì thầm, từ bên ngoài hiên nhà vang lên đặc biệt rõ ràng.

“Thấy không, y là anh trai của Lý Lâm đó.” Một người nhỏ giọng nói.

“Thiệt hay giả vậy, chẳng giống nhau chút nào.”

“Tôi mà lừa cậu thì tôi kêu cậu là ông nội. Thế nào, đúng là mỹ nhân phải không?”

“Quả nhiên rất tuấn tú a, Lý Lâm so với y hoàn toàn không cùng đẳng cấp.”

“Y có phải cũng giống Lý Lâm không nhỉ?”

“Mẹ kiếp, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, người ta không phải GAY đâu, mà cho dù có phải thì cũng không đến lượt cậu.”

“Chết tiệt, dám khinh thường lão tử thế à, đạp chết cậu bây giờ.”



Lý Huyền Lương đầy bụng hỏa khí, “Cộp cộp” vài bước đi thẳng lên lầu, một cước đá văng cửa phòng Lý Lâm. Quả nhiên, đập vào mắt là một cảnh tượng hỗn độn, mấy lon bia rỗng vứt đầy dưới đất. Y bình tĩnh bước tới, túm lấy Lý Lâm đang nằm trên sofa.

“Làm gì vậy hả, làm gì!?” Lý Lâm trợn mắt nhìn Lý Huyền Lương, nhịn không được ngồi bật dậy. “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không có việc gì thì anh đừng tới tìm tôi, không thấy phiền hay sao.”

Lý Huyền Lương không nói nhiều, trực tiếp đem băng ghi hình ghi hình ném tới trước mặt Lý Lâm.

“Cái quái gì đây?” Lý Lâm thấy sắc mặt Lý Huyền Lương không tốt, đưa tay nhặt lấy cuộn băng.

Lý Huyền Lương u ám liếc Lý Lâm một cái rồi ngồi xuống sofa, tiếp tục im lặng.

Lý Lâm thấy thế, tựa như cũng dự cảm được có điều gì không ổn, xoay người vào phòng tìm đầu máy. Lấy điều khiển từ xa mở tivi lên, xem hết nửa ngày, hắn mặt mày tái nhợt cầm cuộn băng đi đến trước mặt Lý Huyền Lương.

“Ở đâu anh có cái này hả? Là ai đã quay nó?”

Nghe vậy, lửa giận của Lý Huyền Lương phút chốc bừng lên, vỗ bàn mắng: “Ngày nào mày cũng làm mấy chuyện kinh tởm như thế, sớm muộn gì cũng chết không có chỗ chôn. Khi người ta đưa cuộn phim cho tao xem, tao thật muốn đập chết mày. Mày còn dám hỏi tao là ai quay, mày có đúng hay không sắp nói với tao là người trong đó không phải mày?”

Lý Lâm vẻ mặt bất mãn, nhỏ giọng nói: “Lúc ấy, tôi có dùng thuốc nên nhớ không rõ, chỉ biết làm mà thôi, không nghĩ tới có người quay phim lại. Rốt cuộc thì cuộn phim này ai đưa cho anh?”

Lý Huyền Lương thấy Lý Lâm như vậy, vừa tức giận vừa không đành lòng, y chỉ có một đứa em trai, dù nó sai quấy thế nào, y vẫn lo lắng cho nó, “Là tên khốn kiếp họ Mã.”

“Mã Thần Nhất?” Lý Lâm sửng sốt.

“Chính là hắn.” Lý Huyền Lương nói với giọng khinh thường, tiếp theo đem sự tình đại khái kể lại cho Lý Lâm nghe, nhưng tuyệt nhiên giấu kín những lời “đề nghị” của Mã Thần Nhất với y.

Lý Lâm nghe xong liền xoay người đi về phía cửa. Lý Huyền Lương kéo hắn lại, hỏi: “Em đi đâu?”

“Đi tìm hắn.”

“Tìm hắn làm gì?”

“Tôi đi cầu xin hắn xem xét lại, nói như thế nào chúng tôi cũng có chút giao tình.”

“Giao tình gì chứ? Là giao tình đánh nhau sao? Nếu có thể cầu thì anh trai em đã cầu rồi, tên kia khốn nạn như thế, em đi cầu xin hắn có khác gì tự rước lấy nhục.”

Lý Huyền Lương kéo Lý Lâm quay về, nói: “Nghe lời anh, nếu sự việc thật sự không ổn, trong tài khoản của anh còn hơn hai mươi vạn, em mang ra nước ngoài tạm lánh.”

Lý Lâm hất tay Lý Huyền Lương ra, nói một tràng: “Hai mươi vạn thì làm được gì hả? Trốn đi đâu? Trốn tới khi nào? Bộ dễ dàng vậy ư? Ở nước ngoài tôi chẳng những không hợp thủy thổ mà ngôn ngữ cũng không thông luôn, sống kiểu gì đây? Thôi được rồi, việc này anh không cần quan tâm nữa, tôi tự có biện pháp.” Nói xong, Lý Lâm cũng không buồn quay đầu nhìn lại, bước thẳng ra khỏi cửa.

Lý Huyền Lương tức đến nỗi đứng ngồi không yên, nhịn không được lấy tay vò vò đầu.

Y sao có thể không biết biện pháp của Lý Lâm là gì? Nhất định là tự đưa mình tới trước cửa nhà Mã Thần Nhất, mặc hắn coi thường. Nghĩ đến khả năng đó, dạ dày của Lý Huyền Lương lại quặn đau. Từ nhỏ đến lớn, số lần Lý Lâm gây chuyện nhiều không kể xiết, y xử lý hết chuyện này thì lại sinh ra chuyện khác, thế nhưng không cách nào dạy Lý Lâm trở thành người tốt, khiến cho y cũng dần dần nản lòng, chỉ là trách nhiệm của một người anh trai vẫn cứ như tảng đá đặt trên người y, nhắc nhở y đây là người em trai duy nhất của mình, cũng là người thân duy nhất. Bây giờ nghĩ lại, Lý Huyền Lương thấy mình đúng là đã chịu đựng quá đủ rồi.

Y buồn bực đứng dậy, đá văng chai rượu dưới chân, thầm nghĩ: quên đi, những gì có thể làm thì y đã làm hết sức rồi, lần này y tuyệt đối sẽ mặc kệ Lý Lâm