Hoa Tuyết

Chương 6

_________

14.

Đây là lần đầu tiên ta được tận mắt trông thấy Trưởng Công chúa Gia Lâu địa vị cao quý, nổi tiếng là hình mẫu của nữ tử Đại Nguỵ.

Vì bà phải nằm trên giường bệnh trong suốt một thời gian dài nên rất ít khi lộ diện ra bên ngoài.

Buổi tiệc lần này cũng không quá đông, nhưng tất cả đều là quý nữ nổi tiếng trong kinh.

Ngay khi ta vừa bước xuống xe, đã có rất nhiều ánh mắt hướng tới, trong đó có cả những người tranh thủ ném đá xuống giếng* trong ngày ta bị cấm bước chân vào trong trường học cho nữ tử.

*Ném đá xuống giếng: nhân lúc người khác gặp hoạ mà ra tay diệt trừ.

“Có phải thϊếp mời của Trưởng Công chúa phát nhầm người không? Tại sao lại có cả người phụ nữ bị từ hôn kia chứ?”

“Tết Nguyên Tiêu vẫn còn dám dựng một đài hoa đăng treo bức Tẩy Binh đồ trên đó, có người vẫn cứ huênh hoang như thể vẫn đang được học tại trường dành cho nữ tử vậy.”

“Các cô nói nhỏ thôi, người ta vừa bị từ hôn đã lập tức kết thân với Chu Cố Đường. Nữ tử bị từ hôn và công tử thọt chân, cũng xứng đôi lắm nha.”

Vốn dĩ ta sẽ nhẫn nhịn khi nghe những lời này, nhưng bọn họ lại dám động tới cả Chu Cố Đường.

Ta đang suy nghĩ xem trả lời thế nào cho mỉa mai nhất thì bỗng nghe thấy tiếng một nam tử:

“Lời lẽ thật chanh chua.” - Thôi Chiêu đứng trong tuyết, đồng tử đen như mực, giọng nói lạnh như băng: “Biểu cô có lệnh, những ai vừa mở miệng châm chọc người khác đều phải mời về, không được tham gia buổi tiệc ngày hôm nay.”

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt những vị tiểu thư vừa rồi bỗng tái đi.

Đến cửa tiệc rồi, lại bị Trưởng Công chúa đức cao vọng trọng đuổi về, việc ấy khác nào nói đức hạnh của các nàng có vấn đề.

Cũng không khác gì chuyện ta bị họ làm nhục trước cổng trường học ngày hôm đó.

Ta nhìn Thôi Chiêu, rồi đột nhiên nhớ ra Trưởng Công chúa và Thôi gia có quan hệ họ hàng, Thôi Chiêu gọi bà là biểu cô cũng không sai.

Khoảnh khắc ta đi ngang qua Thôi Chiêu, ta nghe thấy một âm thanh thấp tới mức khó có thể nghe được: “Thật lòng xin lỗi.”

Ngay cả khi hắn ở đó, nàng còn bị người khác dùng lời lẽ như vậy mà chỉ chích, vậy còn những chốn không người thì thế nào đây?

Thôi Chiêu cũng không dám nghĩ nữa.

Hắn không phải nữ tử, không hiểu được nỗi khổ của một nữ tử.

Nhưng trong khoảnh khắc, đột nhiên hắn muốn khóc vì nàng.

15.

Một nửa thời gian của buổi tiệc đã trôi qua, đoá Thiên sơn tuyết liên mà Chu Cố Đường tìm cho ta chắc chắn đã giành được hạng nhất.

Trưởng Công chúa gọi ta tới diện kiến.

Đây chính là Đệ nhất Trưởng Công chúa Gia Lâu, từ khi còn nhỏ ta đã được nghe những câu chuyện về người, đã thầm quyết lớn lên cũng sẽ cố gắng để trở thành người tài đức giống vậy.

Nhưng khi được gặp mặt, lại chỉ cảm thấy tóc người đã bạc trắng, ánh mắt vô cùng hiền dịu.

Người hỏi qua ta một số vấn đề trong sách học của nữ tử, ta đều trả lời đầy đủ.

Trưởng Công chúa nắm tay ta: “Cháu của ta là Thôi Chiêu đã cho ta xem bức Tẩy Binh đồ của tiểu thư, quả thật đã lâu rồi ta chưa thấy bức tranh nào do nữ tử vẽ mà lại phóng khoáng tới vậy.”

Ánh mắt người bỗng nhiên rực sáng: “Tiểu thư biết cưỡi ngựa không?”

Không gian xung quanh nháy mắt chìm vào yên tĩnh.

Mặc dù trước đây Trưởng Công chúa đã theo cao tổ giành được chính quyền, nhưng hiện tại quý những trong kinh cũng chẳng ai tình nguyện động đến những việc mạnh bạo như vậy.

Ngay cả kéo xe cũng chỉ thích dùng lừa, chứ nói gì đến học cưỡi ngựa.

Thôi Chiêu định thay ta giải vây.

Hắn vừa gọi một tiếng “Cô” thì ta gật đầu: “Dân nữ biết cưỡi ngựa.”

Ánh mắt Thôi Chiêu dán chặt vào ta.

Trưởng Công chúa nghe vậy vô cùng vui vẻ, trời đang đổ tuyết, trên núi lại có một trường đua ngựa rất lớn. Quả thật, kỹ năng cưỡi ngựa của ta cũng rất bình thường, nhưng nhắc đến thì thật kỳ lạ, không hiểu sao gần đây Chu Cố Đường lại bắt ta phải luyện cưỡi ngựa hằng ngày, còn nói là để rèn luyện sức khoẻ.

Không ngờ bây giờ lại vô cùng thích hợp.

Trường đua rộng lớn, mây mù đan xen thành từng đám.

Cưỡi ngựa trong một trường đua đẹp thế này quả thật không khó lắm, đôi lúc bất ngờ gặp những vũng tuyết đọng chỉ cần nhẹ nhàng lướt qua. Ta lượn hết một vòng rồi quay lại, dừng ở ngay trước mặt Thôi Chiêu.

Hắn nhặt chiếc trâm cài tóc ta không cẩn thận đánh rơi lên, cố gắng kìm nén từng đợt sóng cuộn trong lòng, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Ta xuống ngựa, viên quan tuỳ tùng đứng cạnh đó tiến lại dắt ngựa đi.

Thôi Chiêu dùng giọng hơi khàn khàn nói với ta: “Ta không ngờ một Đại tiểu thư khuê các như nàng lại có thể cưỡi ngựa.”

Ta im lặng một chút rồi mới cất lời: “Năm Nguyên Trinh thứ tám, khi công tử quay về kinh làm Lễ nhược quán đã từng nói rằng mình thích nhất là nữ tử biết cưỡi ngựa.”

Khi còn bé, Thôi Chiêu không sông trong kinh thành. Mãi tới khi hắn hồi kinh để làm Lễ nhược quán, ta mới chính thức trông thấy dáng vẻ khi trưởng thành của hắn.

Tuấn tú thong dong, làm việc không theo quy củ.

Đây chính là vị hôn phu ta đã chờ đợi hơn mười năm.

Từ trước tới nay, ta làm gì cũng đều tuân theo quy củ phép tắc, băn khoăn một hồi, cuối cùng sau khi buổi lễ kết thúc đã tiến tới nói chuyện cùng hắn.

Ta lấy hết dũng khí của mình khi đó, hỏi hắn một câu: “Thôi công tử thích nhất là kiểu nữ tử thế nào?”

Ta biết cầm kỳ thi hoạ, được Thôi gia ủng hộ, ta còn biết làm rất nhiều việc khác.

Nhưng không ngờ, hắn chỉ liếc ta một cái, rồi nói là thích nhất những vị cô nương biết cưỡi ngựa.

Mặc dù câu trả lời đó vô cùng kỳ lạ, nhưng cũng không quá khó. Ta tin chỉ cần cố gắng, ta có thể giành được hạnh phúc cho chính mình.

Ta nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Thôi Chiêu, đột nhiên hiểu ra.

Khi ấy hắn chỉ thuận miệng trả lời như vậy.

Chỉ một lời nói dễ dàng của hắn, nhưng lại là đáp án khó với ta.

Thôi Chiêu bỗng nhận ra hắn đã phụ lòng một thiếu nữ đã đợi chờ hạnh phúc hơn mười năm.

Kể cả hắn có giới thiệu ta với Trưởng Công chúa, có cố gắng khôi phục lại thanh danh cho ta, cũng không thể cứu chữa được gì nữa.

Niềm hạnh phúc đã mất ấy sẽ mãi mãi không thể tìm lại được nữa.

Hắn khó chịu tới mức đứng không vững. Hắn vi phạm quy tắc của tổ tiên, không chịu làm quan theo sự sắp xếp của gia tộc. Hắn huỷ bỏ hôn ước, không muốn lấy thê tử tốt nhất mà gia tộc đã lựa chọn.

Hắn khao khát có thể kiến công lập nghiệp, không sống trong kinh thành mà muốn đầu quân ở Tây Bắc.

Hắn tự cho rằng mình đã làm đúng.

Nhưng đời người dài dằng dặc, hắn muốn gì là được nấy hay sao?

16.

Ta giúp Trưởng Công chúa hồi tưởng lại dáng vẻ của người khi còn trẻ, người còn lấy khăn tay giúp ta lau mồ hôi đang rịn trên trán.

“Dịu dàng đoan chính, lòng mang đại cục, khí phách ngời ngời. Ta lập ra trường học cho nữ tử, chính là vì mong muốn nữ nhi Đại Nguỵ đều có dáng vẻ như vậy.”

Chỉ mười hai chữ đơn giản, mà khiến cả người ta đều run lên.

Ở cái thời đại mà danh tiếng có thể quyết định cả cuộc đời của người phụ nữ, mấy lời Trưởng Công chúa dành cho ta, đã giúp xoá sạch đi vết nhơ bị từ hôn của ta.

“Một đứa trẻ như cô nương, hoàn toàn có thể trở thành chủ của Thôi gia. Đáng nhẽ, tiểu thư cũng có thể gọi ta một tiếng “Cô” giống như Thôi Chiêu vậy.”. Trưởng Công chúa đảo mắt qua Thôi Chiêu đang đứng thất thần một cái, rồi thở dài nói tiếp: “Nhưng hắn trẻ tuổi lỗ mãng, chưa hiểu biết tốt xấu.”

Khi ấy trẻ tuổi nông nổi, đưa ra những quyết định sai lầm, giờ có muốn cứu vãn cũng không thể được nữa.

Trưởng Công chúa lại nói: “Chi bằng để ta nhận cô nương làm đệ tử được không? Dẫu sao tài năng đánh đàn của ta cũng vẫn chưa tìm được người kế thừa.”

Ta không thể ngờ tới điều này, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sáng suốt của Trưởng Công chúa.

Người quả thật vô cùng yêu quý ta, cũng rất cảm thông cho cảnh ngộ của ta.

17.

Thời thế liên tục đổi thay, đông qua xuân đến. Mới vừa mấy tháng trước, ta chỉ vì chuyện bị từ hôn mà suýt thì chết trong đêm đông lạnh giá, mà giờ vận mệnh đã thay đổi hoàn toàn.

Số thiệp mời ta đến dự tiệc ngày càng nhiều không đếm xuể.

Trong kinh thành, kể cả những người bình thường nhất cũng biết rằng Giang gia có một vị Đại tiểu thư kỳ tài bậc nhất kinh thành, đến cả Trưởng Công chúa cũng phá lệ, trực tiếp nhận làm đệ tử. Mặc dù đường tình duyên có chút trắc trở, từng bị từ hôn, nhưng cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Mọi người còn vẽ ra cả câu chuyện rằng Thanh Hà Thôi Chiêu đã say mê Giang Đại tiểu thư từ lâu, nhưng vì lo sợ mình xuất chinh có thể bỏ mạng nơi sa trường, nên mới phải nén đau buồn mà từ hôn. Nếu không thì hắn đã chẳng chi 1 vạn lượng ra để mua bức tranh trên đài hoa đăng của nàng.

Những câu chuyện linh tinh thì nhiều vô kể, nhưng có một chuyện thì ai nấy đều công nhận, đó là Giang Đại tiểu thư cái gì cũng tốt, nhưng lại trao thân nhầm chỗ.

Chu Cố Đường, vừa thọt chân vừa tàn ác, nửa điểm cũng không xứng với nàng.

Những lời đồn đại trên đường phố không thể không được để ý.

Trưởng Công chúa đích thân chỉnh sửa lại quy định của trường học, huỷ bỏ quy định “những nữ tử đã bị từ hôn không được phép vào học.”

Thân thể người vẫn vô cùng yếu ớt, đứng trên bục trong trường học cũng phải có người hầu theo đỡ.

“Ngày ta lập ra trường học này, chính là vì muốn nam nữ được bình đẳng với nhau. Không ngờ thời thế đổi thay, thiên hạ giờ đây lại khắt khe với nữ tử như vậy.”

“Ta đã ở ẩn nhiều năm, nên cũng không biết, hoá ra những năm gần đây, lại có nữ tử chỉ vì bị từ hôn mà không được nhập học. Chuyện bị từ hôn và việc phẩm hạnh của họ không đứng đắn là hai chuyện hoàn toàn tách biệt.”

“Nếu ngay cả trường học dành cho nữ tử này cũng không tiếp nhận những cô nương bị từ hôn, vậy thì họ còn chốn nào dung thân nữa?”

Ta vẫn nhớ như in cái đêm đông ta suýt chết sau khi bị từ hôn.

May mắn là đã có bàn tay đỡ ta dậy.

Nhưng trên thế gian này, liệu có bao nhiêu cô nương có thể sống sót được sau khi bị từ hôn?