Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Cả Màn Đêm

CHương 3: Thần Nghiệp, em đau (H+)

Nguyễn Nam Tô vì bị thiếu oxi mà cảm thấy toàn thân choáng váng, vùng vẫy lại càng thêm dữ dội.

Nhưng sự vùng vẫy của cô trong mắt người đàn ông cũng giống như con thú mắc bẫy, chỉ càng thêm khơi gợi sự thú tính hoang dã chảy từ trong xương cốt người đàn ông.

Cả người Chu Thần Nghiệp đang áp sát ở nửa trên người cô nhanh chóng có phản ứng, dươиɠ ѵậŧ đã sưng to của hắn ép chặt vào bụng cô.

"Anh có thể... nhẹ nhàng chút được không?"

Nguyễn Nam Tô từ bỏ phản kháng, chỉ khàn khàn giọng mà cầu xin.

Cô tự biết dù có giãy dụa thêm nữa cũng chỉ uổng công, hơn thế nữa còn khơi ra sự thú tính bên trong của hắn.

"Được, tôi sẽ nhẹ nhàng." Chu Thần Nghiệp ngoài miệng thì thuận theo ý cô, nhưng trên mặt từ đầu đến cuối đều không có chút dịu dàng nào.

Hắn cởi khóa quần xuống, để lộ ra dươиɠ ѵậŧ đã dựng đứng.

Dọc theo dươиɠ ѵậŧ nổi đầy gân xanh rõ ràng, khiến người khác nhìn vào liền cảm nhận được sự khủng bố.

Nguyễn Nam Tô quay đầu sang bên không dám nhìn nữa, rất nhanh cô cảm nhận được hắn tách chân cô sang hai bên, toàn bộ vùиɠ ҡíи bị bày ra trước mặt hắn với một tư thế vô cùng xấu hổ.

Cô nhắm mắt lại, mọi dây thần kinh trong cơ thể đều trở nên căng thẳng.

Dù cô đã từng nhìn thấy hắn trước đây nhưng hắn to lớn đến mức mỗi lần nhìn thấy cô vẫn sẽ sợ hãi.

Chu Thần Nghiệp nhìn thấy thân hình trong trẻo trắng nõn của cô đang run rẩy vì căng thẳng, dươиɠ ѵậŧ vốn dĩ đã hưng phấn mà dựng thẳng lên lại càng trở nên cứng rắn hơn.

Hắn dùng ngón cái xoa xoa những cánh hoa của cô, sau đó tóm lấy hai chân dài của cô và quấn quanh eo mình.

"Mở mắt ra."

Một mệnh lệnh không thể chối từ.

Hàng mi dày cong cong của Nguyễn Nam Tô khẽ run lên, nhưng cô không nghe lời theo lời hắn nói.

"Mở mắt ra nhìn tôi." Chu Thần Nghiệp lại nói.

Cuối cùng cô không thể chống lại sức mạnh của hắn và từ từ mở đôi mắt ướŧ áŧ.

Run rẩy và sợ sệt như một chú nai nhỏ, Tô Tô thật đáng thương.

Chu Thần Nghiệp hít một hơi, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ đã sưng to của mình, đầu tiên đâm vài lần qυყ đầυ màu đỏ tím vào tiểu huyệt nhỏ nhắn và chật hẹp của cô, sau đó đột nhiên đẩy về phía trước và thúc toàn bộ vào.

"A……"

Nguyễn Nam Tô còn chưa chuẩn bị xong, trong miệng phát ra một tiếng kêu đau, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên nhăn lại.

Chu Thần Nghiệp không để tâm đến sự đau đớn của cô, không cho cô cơ hội thích nghi, bắt đầu đâm thúc không chút dè chừng.

Bên dưới cô kẹp chặt giống như gái trinh, khiến hắn có ảo giác như đang kéo căng cô mỗi khi hắn đẩy về phía trước.

Người đàn ông ôm lấy eo cô, dùng sức đâm sâu hơn vào cô, thậm chí có mấy lần hắn còn cảm thấy qυყ đầυ của mình đã ấn vào sâu đến tử ©υиɠ của cô.

“ Nhẹ, nhẹ một chút….. Thành Nghiệp… a….. em đau….”

Nguyễn Nam Tô cắn chặt môi, thân thể theo va chạm của hắn mà nâng lên hạ xuống, miệng không ngừng rêи ɾỉ đau đớn.

Chu Thần Nghiệp căn bản không để ý đến sắc mặt tái nhợt của cô, hắn hung hăng đâm vào, khiến tiếng " bạch bạch" vang lên không ngừng.

Hắn điên cuồng thâm nhập vào cơ thể cô, dươиɠ ѵậŧ khổng lồ của hắn liên tục đâm sâu rồi lại rút ra, đâm vào.

“A –- đừng –- đau quá — nhẹ nhàng thôi –- ah ah –-"

Tiếng rêи ɾỉ của Nguyễn Nam Tô dần dần trở nên cao hơn, đau đớn và kɧoáı ©ảʍ đan xen, đưa cô đến đỉnh điểm ham muốn.

Chu Thần Nghiệp dùng hết sức lực lần cuối cùng, đẩy mạnh vào sâu trong âʍ đa͙σ của cô, sau đó bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cơ thể cô theo ý muốn của hắn.

Khi hắn rút nó ra, dươиɠ ѵậŧ dài và thô to của hắn vẫn dựng đứng..

Hắn mở đôi chân đang co giật của cô ra thì thấy âʍ đa͙σ đã căng ra của cô co rút dữ dội, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng từ từ chảy ra, chảy dọc theo háng xuống ga trải giường.

Nguyễn Nam Tô nằm trên giường, thở hổn hển, cảm giác cơ thể như muốn rã rời.

Từng phút từng giây ở bên hắn khiến cô cảm thấy dài như một tháng, một năm.