Triệu Niên Tài còn chưa đi lên phía trước, từ xa đã bắt đầu chào hỏi: "Lập Căn, nghỉ ngơi đi!"
Cái này cười hì hì một tiếng chào hỏi, đánh cho Triệu Lập Căn vợ chồng hai người tại chỗ rùng mình, Tiền thị đặc biệt, Triệu Lập Căn dù sao trải qua lần trước rừng trúc chào hỏi, lúc này trình độ kinh ngạc so với Tiền thị nhỏ hơn một chút.
Triệu Lập ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: "Ha ha, nghỉ ngơi đi.
Triệu Niên mới vừa đi vài bước lại tha trở về, "Lập căn a, ngươi biết nhà ai muốn bán gà mái không?"
Triệu Niên mới nghĩ đến vẫn là phải mua con gà mái có sẵn đẻ trứng, bằng không chờ đám gà con này lớn lên còn phải hai ba tháng.
Triệu Lập căn bản thấy Triệu Niên mới trở lại, giật mình tại chỗ, căn bản không nghe rõ hắn nói gì, vẫn là Tiền thị kịp phản ứng, trả lời một câu: "Nhà Lý Chính thúc có.
Cảm ơn ha!
Một nhà ba người càng đi càng xa, hai vợ chồng này còn chưa bình tĩnh lại.
Hình ảnh hài hòa này quả thực khϊếp sợ đến Tiền thị, chuyện Triệu Niên mới thiếu chút nữa đánh chết vợ con cả thôn đều biết, như thế nào lúc này một nhà ba người đi cùng một chỗ còn cười cười nói nói?
Tiền thị thốt ra: "Đây là Triệu Niên Tài sao?
Đây là...... đi!
Vừa về đến nhà, Triệu Cảnh Nguyệt trước hết đem gà con bỏ vào trong ổ gà, vừa vặn lúc trước Trụ Tử đưa tới những Trần Mễ kia không mất, về sau đều lấy ra cho gà ăn.
Đợi nàng xoay người muốn đi bếp phòng hỗ trợ thì thấy Triệu Niên mới ở trong viện gϊếŧ gà.
Lông trên cổ gà đã bị nhổ ra, phía dưới nhận lấy một cái bát nhỏ đang lấy máu.
Triệu Cảnh Nguyệt chưa từng thấy cảnh tượng đẫm máu này, giơ tay lên ngăn tầm mắt chạy vào phòng bếp.
Lúc đi ngang qua Triệu Niên Tài, Triệu Niên Tài hô: "Đốt chút nước nóng, lát nữa nhổ lông gà phải dùng.
Triệu Cảnh Nguyệt giật mình, ăn quả nhiên không thể xem quá trình xử lý.
Cô chạy vào bếp và bắt đầu đun nước nóng.
Buổi trưa chỉ có thịt gà cũng không có món ăn kèm, măng xuân này bọn họ mỗi ngày ăn món kho đều sắp chán rồi.
Hôm qua trời đổ mưa, hôm nay trên núi hẳn là rất nhiều nấm, bọn họ hiện tại đi hái cũng không kịp.
Tôn Anh đưa cho Triệu Cảnh Nguyệt năm đồng bảo nàng đi tìm nhà Triệu a gia, xem hôm nay bọn họ hái nấm chưa, đổi lại một chút trở về, nếu không có thì ôm hai viên cải trắng trở về cũng được.
Triệu Cảnh Nguyệt cầm tiền chạy chậm đến nhà cũ bên kia.
Trong viện Triệu a gia đang làm công, Xuân Yến đang giặt quần áo.
Triệu Cảnh Nguyệt đẩy cửa viện ra đi vào, hô: "A gia!
Triệu a gia cho rằng nàng lại tới thúc giục công nhân, lấy ra một góc rubik sắp thành hình trên tay, giơ lên trước mặt Triệu Cảnh Nguyệt.
Đang làm cho ngươi đây, chớ thúc giục!
Hắc hắc, không thúc không thúc, a gia ngươi từ từ làm, ta tìm Xuân Yến.
Xuân Yến cũng là người hướng nội, nghe cô muốn tìm mình, nhất thời cũng không biết nên tiếp tục giặt quần áo hay là dừng lại chờ cô nói chuyện.
Triệu Cảnh Nguyệt cười đi tới bên cạnh Xuân Yến ngồi xổm xuống.
Chị Xuân Yến, hôm nay chị có đi hái nấm không?
Triệu Cảnh Nguyệt nhìn chằm chằm Xuân Yến, Xuân Yến có chút không được tự nhiên, liền dừng tay giặt quần áo.
Đi rồi, trời vừa sáng đã đi rồi.
Còn nữa không, hôm nay tôi và mẹ lên thị trấn, không hái được nấm.
Hôm nay đi sớm, hái rất nhiều nấm, bữa sáng xào sạch một chút, còn thừa rất nhiều.