Đỉnh Cấp Alpha Sau Khi Trọng Sinh

Chương 4: Chương 2-1

Chỉ mấy chữ đã làm giữa sân lâm vào chết lâm sàn, đặc biệt yên tĩnh, tất cả mọi người cho rằng mình bị ảo giác.

Này là cái trò gì?!

Cao cấp quan quân phía trước cùng lãnh đạo giáo quan trong lúc nhất thời không phản ứng kip.

Trường quân đội Trung Ương xây dựng ngàn năm, còn chưa từng có tân chủ tịch như vậy!

Tựa như không cảm giác được không khí quỷ dị, Dung Thời tiếp tục phát huy, dùng bốn chữ đều đều nói hươu nói vượn: “So với chiến trường, ta càng hướng tới gia đình, hy vọng ở đây học bốn năm có thể an ổn vượt qua, sau khi tốt nghiệp làm một nhân viên công vụ, cưới một lão bà ôn nhu, hoà thuận vui vẻ sinh hoạt, đây là ta mục tiêu nhân sinh lớn nhất.”

Nói xong, hắn hướng phương hướng Thiên Phàm ngồi gật đầu, một ánh mắt cũng chưa cấp hàng đầu tiên, phi thường dứt khoát.

Chờ đến khi hắn, giữa sân hậu tri phát giác mà khởi phát một đợt thanh âm hút không khí, một đám giống như thấy quỷ, trong lòng chỉ còn lại có một ý niệm —— thao! Có trò hay để nhìn!

Thiên Phàm bị giáo quan lãnh đạo vây quanh : “……” Hỗn tiểu tử, ngươi muốn chết!

Tân sinh chủ tịch, hai ngày nay tâm tình của Lục Minh âm trầm tức khắc không còn, tầm mắt đảo qua hàng phía trước của các quân quan, nhìn rõ ràng thần sắc thất vọng của bọn họ.

Liền tính thành tích đệ nhất, nhưng tư tưởng giác ngộ có vấn đề cũng không làm chủ tịch được.

Hắn mở ra đầu cuối, phát tin tức thứ nhất ra ngoài.

【 đem tin tức tuôn ra đi. 】

-

Nói xong Dung Thời liền chuẩn bị lí khai nhưng đào tẩu thất bại, ở cửa bị Thiên Phàm tóm được nói suốt nửa giờ.

“Diễn thuyết không tích cực, tư tưởng có vấn đề! Cơ hội tới quá dễ dàng liền không quý trọng mà? Bỏ lỡ lần này về sau không biết khi nào lại có! Ta đều dặn dò mấy trăm lần, ngươi thế nhưng, thế nhưng còn ——”

Thiên Phàm tức giận đến ngón tay run run, nói miệng lưỡi đều khô, thấy Dung Thời không dao động, tức giận đến hai mắt đỏ bừng: “Ngươi rốt cuộc có hay không có ý thức được sai lầm?!”

Dung Thời: “Nga.”

Toàn bộ lời nói như đánh vào bông, Thiên Phàm khó chịu: “Sớm biết tiểu tử ngươi đức hạnh này, còn không bằng ta để cho người khác, cơ hội thật tốt liền như vậy bị ngươi phá —— oa a a a lòng ta đau quá ——”

Dung Thời: “……” Vẫn là khóc.

Hắn từ trong túi lấy ra khăn giấy đã chuẩn bị trước, rút ra đưa qua, động tác tương đối thuần thục: “Xuất hiện nếp nhăn.”

Tiếng khóc đột nhiên im bặt, Thiên Phàm cuống quít tiếp nhận khăn giấy, nỗ lực căng khóe mắt, trừu mũi hỏi: “Còn có sao? Rõ ràng sao?”

Dung Thời: “Hảo chút.”

“May mắn may mắn.” Thiên Phàm ấn khóe mắt nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên phản ứng lại, giận trừng: “Đừng nghĩ nói sang chuyện khác! Hôm nay việc này là sai lầm rất lớn! Ngươi cần thiết ——”

“……” Dung Thời nhìn về phía sau hắn, trong giọng nói nhiều chút cung kính: “Giáo sư Tần, ngài tới đón Thiên lão sư về nhà?”