Vô Sắc Vô Hoan

Chương 37

[hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng], ta nhanh như hổ đói vồ mồi bổ nhào vào trên người Long cầm thú, cởi đai lưng của hắn ra. Báo đen ở bên cạnh xoay quanh, không ngừng phát ra từng trận thanh gầm gào, kinh động tổng quản đang đứng ở ngoài, hắn đại khái cảm thấy có điểm khả nghi, lại không dám chưa được hạ lệnh mà đi vào, chỉ dám đi đi lại lại gia tăng tiếng bước chân.

Nóng vội tay chân vụng về, ta cởi nửa ngày cởi cái đai lưng không ra, gấp đến độ đổ mồ hôi, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân cùng bóng người ngoài cửa sổ, thiếu chút nữa sợ tới mức suýt nữa hồn lìa khỏi xác, chạy nhanh ngồi ở trên người Long cầm thú, nhớ lại mấy ngày nay kinh nghiệm học được do nghe trong phòng, phóng lạc lạc cổ họng, rêи ɾỉ kêu lên:“Hầu gia, không cần! Hầu gia, ngươi rất xấu rồi! A — a — Hầu gia, ngươi rất mãnh , người ta không được! A — Hầu gia, tha ta đi –”

Dưới thân ta, sắc mặt Long cầm thú thay đổi phấn khích khó có thể miêu tả.

Ta thật vất vả cởi được đai lưng của hắn ra, hùng hổ vọt tới trước mặt báo đen, ấn một cái, hai cây phi châm bắn ra, báo đen thành thật ngã xuống, không hề loạn rống lên nữa. Ta nghênh ngang từ trên cổ nó cởi xuống một cái trang sức bằng vàng, gắn vào chân nến bên cạnh giường nến thượng, sau đó dụng lực kéo cái chân nến, ván giường chậm rãi dời qua một bên, lộ ra một cái động to đen kịt.

“Ngươi…… Ngươi là do ai phái tới ?” Long cầm thú liều mạng hoạt động cổ hộng, rốt cục bài trừ mỏng manh một câu hỏi.

Ta cười lạnh, lấy một thanh loan đao gắn trên tường, gác lên cổ hắn, hàm hồ hỏi lại:“Ngươi nói đi?”

Long cầm thú rút đi hoảng sợ lúc ban đầu, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng mà biểu tình trên mặt không chịu khống chế, gương mặt anh tuấn vặn vẹo thật sự là khó coi.

Hắn hiện tại chính là một con sơn dương không hề có sức chống cự đang đợi làm thịt, chỉ cần ta thoáng dùng ba phần lực, có thể cắt đứt cổ hắn, đoạt đi tính mệnh của hắn, miễn trừ lo lắng về sau. Nếu không tương lai chạy trốn mà bị tên cầm thú này bắt được trở về, kết cục khẳng định thê thảm phi bình thường.

Ta hẳn là nên gϊếŧ hắn.

Loan đao nơi tay, sinh tử nắm giữ, ta lại chậm chạp chém không được một đao mấu chốt này.

Chỉ vì hắn không nghĩ sinh mệnh đáng quý, nhưng ta lại nghĩ. Cho nên hắn có thể trở thành cầm thú tâm ngoan thủ lạt, ta chỉ là một người nhát gan vô dụng. Hơn nữa từ nhỏ đến lớn sinh trưởng dưới lá cờ đỏ, nhận giáo dục tư tưởng mỗi người ngang hàng, bình thường xem tiểu thuyết kêu la hai câu đem người xấu đi thiên đao vạn quả còn được, thực đưa cây dao kêu ta đi gϊếŧ người, ta thật không dám.

Long cầm thú không có nhìn ta, cũng không có nhìn cây đao trong tay ta, tầm mắt của hắn phóng qua bả vai của ta, nhìn về phía sau, lưu luyến không rời.

Ta ngẩng đầu, theo tầm mắt hắn nhìn qua, đúng là bức tranh sơn quỷ nữ thần còn chưa có tân trang hoàn chỉnh, lẳng lặng đứng ở dưới ánh nến, dung nhan cô gái vẫn ôn nhu an tường như trước.

Binh lính La Mã gϊếŧ chết thiên tài toán học Acsimet, trở thành ngàn năm tiếc nuối. Nếu hôm nay ta gϊếŧ chết Long Chiêu Đường, bức họa xinh đẹp vẫn chưa xong này có thể trở thành một sự tiếc nuối khác hay không?

“Ta không thể gϊếŧ ngươi, là vì tài hoa của ngươi,” Ta đem loan đao, chậm rãi, chậm rãi dời khỏi bên gáy hắn, một lần nữa vào tra vào vỏ, vì chính mình yếu đuối tìm được một cái lý do, cũng nhịn không được nhẹ nhàng nói cho hắn,“Hiện tại tất cả mọi người không hiểu tác phẩm của ngươi, đều nói là đông cung đồ, nhưng mà ngươi không cần buông tha cho bản thân nghệ thuật…… Đương nhiên, cũng không cần dùng bạo lực đối đãi người khác, qua mấy trăm năm sau, bọn họ tất sẽ đem tranh vẽ của ngươi thỉnh nhập thánh điện hội họa, cho vạn người thưởng thức, tôn sùng.”

Cổ họng Long Chiêu Đường giãy dụa phát ra từng trận rêи ɾỉ, nhưng mà ai cũng không thể nghe rõ hắn đang nói cái gì.

Ta cúi đầu, yên lặng tránh ra, chuẩn bị chạy trốn. Nhưng mà mới vừa đi hai bước, liền té sấp xuống, quay đầu nhìn lại, là tay Long Chiêu Đường không biết khi nào gắt gao bắt được góc váy của ta.

Ta dùng sức giật vài cái, giật không ra tay của hắn, vì thế lại lần nữa rút đao ra, cắt đứt góc váy. Sau đó cởi xuống cái lắc vàng ở cổ chân, ném lên trên người hắn nói:“Cái này trả lại cho ngươi, ta không phải con báo ngươi nuôi, cũng không phải thú cưng. Cho dù ta sợ hãi roi của ngươi, thưởng thức tài hoa của ngươi, cũng không thích ngươi, lại càng không thích bị thô bạo cưỡng ép trở thành đồ vật không ý chí. Ngươi có thể sử dụng bạo lực khiến cho người khác nghe lời, nhưng mà ngươi không thể thao túng lòng người, tâm của ta mỗi thời mỗi khắc đều ở nói cho chính mình, ta không muốn cùng ngươi cùng một chỗ , cho nên ta phải đi.”

Long Chiêu Đường như trước nhìn ta, yết hầu không ngừng hơi hơi rung động, nói những lời ai cũng nghe không thấy, có chút khẩn cầu, có chút tuyệt vọng.

Ta không để ý đến hắn nữa, kiên quyết từ bên giường cầm lấy một cái áo choàng màu đen của hắn phủ thêm lên người, lại cầm lên một cái đèn l*иg thủy tinh, nhảy vào mật đạo rời đi.

Mật đạo không biết từ hồi xây xong đã bao lâu không có sử dụng qua, tản ra từng trận mùi ẩm mốc, ta bước từng bước đi, trung gian thiếu chút nữa trượt chân không biết bao nhiêu lần, thật vất vả sờ soạng đến cuối, ở trên vách tường đông xao xao, tây gõ gõ, sờ soạng nửa ngày mới mở được lối ra. Trước mắt là một mảnh thác nước, ta cẩn thận lôi kéo dây thừng, dọc theo bên cạnh thác nước cẩn thận bước đi, sau đó đi đến trên bờ, vội vàng từ trong lòng lấy ra khăn tay dính đầy thuốc bột dịch dung hướng trên mặt thoa mấy cái, dựa theo nguyên tác đi theo con đường mà Lâm Lạc Nhi lần thứ hai chạy trốn thành công, một đầu chui vào rừng cây.

Tuy rằng nàng sẽ ở trong rừng này gặp gỡ sát thủ cầm thú, nhưng mà sự kiện kia chỉ do trùng hợp ngẫu nhiên, nay thời gian chưa tới, sát thủ căn bản không có tới, ta lại thay đổi dung mạo, đánh giá đối phương cũng sẽ không đối người quái dị nhất kiến chung tình, đi con đường này đường vẫn là so với những đương khác an toàn nhiều hơn.

Mây đen che chắn ánh trăng, bóng cây hòa lẫn tiếng sói tru, cú mèo vỗ cánh, trong bóng đêm phát ra gào thét thật khủng bố.

Ta khi ở Lý gia thôn cũng từng đi trong đêm, nhưng mà không có một lần nào khủng bố như bây giờ. Ta rốt cục phát hiện không có bản đồ là chỗ thiếu hụt lớn nhất trong kế hoạch đào vong của mình, thân là nô ɭệ bỏ trốn cũng không dám tùy tiện đi hỏi đường, cả người tựa như một con bọ trong đêm, hôn đầu chuyển hướng, không biết đi đến phương nào.

Gió thổi cỏ lay, không có ánh trăng chỉ đường, dây thần kinh của ta căng thẳng đến mức tận cùng, ở trong hoàn cảnh lạ lẫm phân không rõ phương hướng, động vật nhỏ chạy trốn phát ra từng trận tiếng vang rất nhỏ, mỗi một thanh âm đều có thể khiến ta sợ tới mức chết khϊếp, tưởng truy binh đuổi tới, đành phải càng không ngừng chạy a chạy, tận khả năng đi xa chút nào hay chút ấy.

Ở trong rừng cây giống như quỷ khiêu tường vòng vo ba cái vòng, ta thật vất vả tìm được một đường thoát ly khác, đi vào phụ cận một cái thành trấn, leo lên đại thụ nhìn lén, lại hoảng sợ phát hiện từ chỗ An Nhạc Hầu phủ, trong thành đèn đuốc huy hoàng, truyền đến từng trận thanh âm điều tra, vô số binh lính xếp thành hàng, vội vàng chạy ra các phương hướng ngoài thành, còn không ngừng hỏi người đi đường tung tích một cô nương “Mặc y phục trắng, khoác áo choàng đen, da trắng, xinh đẹp, có thể trên mặt có hồng ban”.

Hy vọng của ta là bọn họ đang truy nã phản tặc bị đánh văng, bọn họ chủ lực đi tới mục đích là thác nước ở ngoại ô, cũng là chỗ ta vừa mới tới được, may mà bọn họ đại khái còn không có nghĩ đến sẽ có đứa ngốc đi ngược trở về chui đầu vô lưới, cho nên tạm thời chưa ở trong thành tiến hành điều tra, nhưng ta cũng không có biện pháp ly khai.

Ta bắt đầu tuyệt vọng, tự hỏi là tự đâm tốt hay là thắt cổ tốt hơn.

Bỗng nhiên, từ phía sau lặng lẽ vươn đến một đôi bàn tay to, mạnh mẽ đè lại miệng của ta, hung hăng kéo đi qua. Có cảm giác sắc bén mang theo từng trận hàn ý, lạnh lùng kề lên cổ.

Là…… Là sát thủ?!

Ta hoảng sợ trừng rớt tròng mắt, ngay cả kêu đều kêu không ra .