Tàng Thư Các vẫn im ắng như trước, trên cái bàn gỗ ở lầu hai, một con vịt làm bằng thủ công lặng lẽ nằm, thân mình đan bằng tre, đôi mắt được làm bằng đậu đỏ, từ xa nhìn lại trông rất sống động.
Nam Cung Minh không có ở đây.
Ta đi tới góc tường, mở ra một cái thùng to bằng mây tre, đem con vịt nhẹ nhàng bỏ vào, cùng với những thứ thú vị hắn đem về từ bên ngoài, búp bê đất sét, đá màu, ngọc lưu ly, những vật điêu khắc bằng gỗ, động vật đan bằng tre, mặt nạ …. Những món đồ chơi nhỏ linh tinh đặt chung với nhau.
Nam Cung Minh ở nhà nhưng liên tục năm ngày không có tới Tàng Thư Các đọc sách.
Ta tuyệt đối không muốn nhớ hắn, chỉ cảm thấy là lạ .
Thật giống như một loại thói quen bỗng nhiên bị thay đổi, làm cho người ta không thích ứng kịp.
Lại qua 3 ngày nữa, mùng 4 tháng 4, là ngày đem sách ra phơi nắng. Ngô quản sự tỏ ra trái ngược với vẻ lười biếng hàng ngày, mỗi ngày Tàng Thư Các mọi người bận rộn lấy một quyển lại một quyển sách từ cao xuống thấp, thay phiên đặt ở trong viện phơi nắng, phủi phủi bụi, chờ hết mùi mốc buổi tối thu gom lại.
Sân của Tàng Thư Các không đủ rộng, cho nên trưng dụng hoa viên của Lâm Hương Các, ta phụ trách trông coi công việc ở nơi này, bày đồ thêu ra, ngồi ở dưới tàng cây tránh nắng, vừa thêu hà bao*, vừa để ý xung quanh, cảnh giác xem có tên tiểu hài tử bướng bỉnh nào đó, hoặc là miêu miêu cẩu cẩu đến quấy rối hay không.
Tiếng sáo đột nhiên cất lên, mang theo gió mát đầu hè, mang theo mùi hoa cam thản nhiên, mang theo vô tận nhung nhớ, từ nhà thuỷ tạ bên kia truyền tới.
Ta biết đó là ai, mấy lần muốn đứng lên, cuối cùng vẫn là không đứng dậy nhìn. Chỉ cúi đầu, tiếp tục đấu tranh với hình hoa mai ở trên cái hà bao cầm trong tay.
Tay nghề thêu thùa của ta luyện như thế nào cũng không đẹp, tuy rằng mỗi một cánh hoa đóa hoa, mỗi một cái lá cây đều có thể thêu thật tinh tế chỉn chu, nhưng vẫn là rất khô khan, thiếu vài phần linh khí, thật sự không thể tính là hàng thượng đẳng.
Cũng không sao, dù sao cái tên cần dùng hà bao kia cũng không phân được tốt xấu, tính tình lại thấy ghét, nhân duyên với nữ hài tử không tốt, luyện võ ba ngày hai lượt là lại rách quần rách áo, có người chịu thêu thùa may vá cho hắn, phải cảm động đến rơi nước mắt, làm gì có tư cách ngại tam ngại tứ?
Trong lòng oán thầm, tiếng sáo cũng dừng lại, hà bao cũng sắp hoàn thành, ta đang chuẩn bị thêu tên Thạch Đầu ở góc phía dưới.
Một tiểu nha đầu mặc áo màu hồng lấp ló từ sau đám cây đi tới, đứng ở bên cạnh ta nghiêng đầu xem, ca ngợi nói:“Tỷ tỷ thêu thực…… Thực cẩn thận.”
Ta nhận ra nàng là Tiểu Vưu nha hoàn ở Lâm Hương Các, vừa tròn mười hai tuổi, bộ dạng thanh thanh tú tú, miệng ngọt, tính cách hoạt bát sáng sủa, không có tâm nhãn, được mọi người yêu thương. Mẫu thân của nàng là tú nương hàng thượng đẳng ở Nam Cung thế gia, Tiểu Vưu từ thuở nhỏ đã tập thêu, trong nhóm nha hoàn cũng là xếp hạng cao, nay nghe nàng cố gắng nghĩ ra được chỗ để khen tay nghề của mình, ta hổ thẹn cực kỳ.
“Tỷ tỷ đang phơi sách à?” Tiểu Vưu cười tủm tỉm ngồi ở bên cạnh ta, nhìn đám sách đầy hoa viên, tìm đề tài nói chuyện.
Ta thuận miệng ứng, thu hồi hà bao trong tay, không dám múa búa trước mặt Lỗ Ban*.
Bởi vì ta bình thường cũng tỏ ra trầm mặc ít lời, Tiểu Vưu cũng không biết như thế nào đến gần, nàng do dự một lát, rõ ràng hỏi:“Lạc nhi tỷ tỷ, tỷ và Thạch ca là đồng hương phải không? Ngày thường quan hệ của hai người có tốt không?”
“Có tốt không à, chỉ là mỗi ngày cãi nhau, ngươi cũng biết tính tình của tên kia, hỏi cái này làm cái gì?” Ta chưa xác định được ý đồ của nàng, cẩn thận trả lời.
“Không có, Thạch ca làm người rất tốt …… Ta không có ý tứ gì khác.” Mặt của Tiểu Vưu bỗng nhiên đỏ, dùng sức lắc lắc góc áo, cẩn thận hỏi,“Lạc nhi tỷ tỷ, tỷ không phải thích Thạch ca sao?”
“Ai thích cái tên hầu tử ngốc chọc người tức giận kia?! Chúng ta chỉ là đồng hương mà thôi.” Ta nghĩ đến cái tên đâm đầu hướng trên con đường làm vật hi sinh không thèm quay đầu lại kia, tức giận không thôi.
Tiểu Vưu nâng lên khóe mắt, lặng lẽ nhìn sắc mặt của ta, thoáng thở nhẹ, lại hỏi:“Lạc nhi tỷ tỷ, không phải tỷ thích Minh thiếu chủ chứ?”
“Không phải!” Ta từ chối càng quyết đoán.
Tiểu Vưu đứng hình, nhanh chóng lại cười làm lành nịnh hót nói:“Nhưng mà mọi người đều nói Minh thiếu chủ thích tỷ, tương lai tỷ sẽ làm tiểu thϊếp của người.”
“Ta bất quá chỉ là một tiểu nha đầu, cùng hắn bát tự cũng chưa có coi, ngươi đừng nói bậy, cẩn thận bị chủ tử trách phạt.” Lời đồn truyền còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của ta, ta cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt, chỉ có thể hết sức ngăn lại.
Tiểu Vưu nhát gan, nhanh chóng dừng đề tài này lại, từ trong lòng lấy ra một cái tiểu hà bao bằng vải bông lục sắc, mặt trên thêu mấy khóm trúc xanh cùng hai khối đá, nhan sắc phối hợp thanh lịch, kết cấu xảo diệu, thủ công lại kỹ càng, giống như dùng mấy bản quốc họa in lên. Nàng xấu hổ đem hà bao đưa cho ta, mặt đỏ như lửa đốt, lắp bắp nói:“Lạc…… Lạc nhi tỷ tỷ, tỷ giúp ta đem cài này cho Thạch ca được không? Lần…… Lần trước thấy hà bao của hắn bị rách…… Cứ nhắc đi nhắc lại không có người giúp hắn làm một cái, ta…… Ta thật sự không có ý gì khác, chỉ là gần đây nhàn rỗi không có việc gì, cho nên tùy tiện làm làm……”
Ta xem cái hà bao trong tay còn vươn lại chút hơi ấm, có chút kinh ngạc: Tên dã hầu tử hung dữ kia cư nhiên cũng đến tuổi có người theo đuổi sao?
Tiểu Vưu còn tại cúi đầu nhéo nhéo góc áo, tựa hồ muốn nhéo hỏng đóa hoa đào màu hồng nhạt thêu trên đó.
Người khác coi trọng cái tên ta từng có ý định cho hắn làm ứng cử viên cho vị hôn phu tương lai, khiến cho lòng ta có chút không được tự nhiên. Nhưng nghĩ đến lại thôi, nếu Tiểu cầm thú bỗng nhiên hóa thú, hoài nghi ta cùng Thạch Đầu quan hệ không thanh không bạch, sẽ có thể dùng ưu thế thân phận khai đao với hắn, phái hắn đi chịu chết. Nếu Tiểu Vưu là cô nương tốt, nàng lại thực thích Thạch Đầu, ta đem hai người mai mối thành công, trừ bỏ có thể đem chuyện may vá châm tuyến phiền toái hết thảy chuyển giao ra ngoài, còn có thể làm cho nàng chiếu cố cuộc sống của Thạch Đầu, miễn cho ta chạy trốn còn có lo lắng về sau.
Vì thế, ta thu lấy hà bao, đồng ý yêu cầu, cũng nhắc nhở:“Công việc của Thạch Đầu là đao kiếm dính máu, ngươi không ngại?”
Tiểu Vưu lắc lắc đầu, đỏ mặt chạy mất.
Thật sự là hảo cô nương có hiểu biết a……
Thạch Đầu ngươi kiếm được món hời.
Sau khi Tiểu Vưu chạy ra xa, trên đầu truyền đến tiếng động rất nhỏ, Nam Cung Minh bỗng nhiên từ trên đại thụ nhảy xuống, lặng yên dừng ở trước mặt ta, khiến ta hoảng sợ một chút.
Hắn nghe lén?
Còn chưa có phục hồi tinh thần lại, Nam Cung Minh đã một phen lôi kéo ta, có chút lo lắng, có chút vui sướиɠ hỏi:“Lạc nhi muội muội, muội không phải là thích Thạch Đầu sao? Sao có thể thay người khác tặng hà bao cho hắn?”
“Vì cái gì không thể tặng thay? Nếu không phải vì hắn không biết cô gái nào khác, ta mới lười giúp hắn làm chuyện này.” Ta lấy ra hai cái hà bao so sánh một chút, chán nản thừa nhận,“Quả thật là Tiểu Vưu làm so với ta đẹp hơn, mấy khóm trúc thêu sinh động như thật, cái ta làm nên đốt bỏ.”
Nam Cung Minh mất hứng ho hai tiếng thật mạnh, nêu lên ý kiến:“Sao lại đốt? Chẳng lẽ muội không có người khác để tặng sao?”
Não của ta xoay chuyển một lần, lại nhìn hoa phục tinh xảo cùng bội sức trân quý trên người Nam Cung Minh, nhanh chóng dùng thái độ đoan chính, thành thật nói:“Đồ trên người của ca ca này nọ đều là hàng thượng phẩm, đồ thêu của ta quá khó nhìn, không xứng.”
Nam Cung Minh sắc mặt dịu đi một chút, tùy tay cởi xuống hà bao tinh xảo trong lòng, tính cả kim nguyên bảo bên trong cùng đưa cho ta:“Ai nói không xứng? Ta không thích tiên hạc, chỉ thích hoa mai, chúng ta trao đổi.”
Hắn đều nói đến này cỡ này, ta chỉ phải đồng ý .
Tiểu cầm thú lăng lăng nhìn ta, khóe môi nhếch lên ba phần cười, trong mắt là thản nhiên tình ý.
Nếu là nữ hài tử bình thường, nhìn thấy một màn này, dĩ nhiên sẽ cảm động.
Nếu là Nam Cung Minh vẫn bảo trì như hiện trạng, cũng là giai ngẫu trời ban.
Đáng tiếc, ta nghĩ đến người cha cầm thú khủng bố của hắn, liền nhịn không được cả người phát run.
Đại cầm thú gần đây hình như đến thời mãn kinh, tính tình càng ngày càng táo bạo, chọn lựa cơ thϊếp đều tương tự thê tử đã chết của hắn, thủ đoạn đối đãi các nàng cũng càng ngày càng cường ngạnh bạo ngược. Nhưng hắn vẫn là cảm thấy chưa đủ, không biết đang tìm cái gì.
Nếu ta thực cùng con của hắn phát sinh sự tình gì, khuôn mặt này còn giấu diếm được sao?
Nam Cung Minh thấy ta ngẩn người, liền kéo tay của ta, chờ mong hỏi:“Muội cũng không thể thêu tên của ta trên hà bao được sao?”
Dù sao cũng đều là đồ tặng cho hắn gì đó, ta tỏ vẻ không sao cả nhẹ gật đầu hỏi:“Thêu một chữ ‘Minh’?”
“Không, ta muốn muội thêu một cái tên khác cho ta.” Nam Cung Minh lắc đầu, nóng bỏng nhìn ta, lại trầm mặc không nói lời nào, tựa hồ đang do dự cái gì.
Trừ bỏ Minh, hắn còn muốn gọi là gì? Ta nhịn không được nhíu hai hàng lông mi, âm thầm thề, nếu hắn muốn ta thêu cái gì khanh khanh yêu yêu linh tinh ghê tởm, liền lập tức cự tuyệt hắn!
Cho đến khi cỡ một thế kỷ trôi qua, Nam Cung Minh nhìn xung quanh không người, mới cúi người xuống, ở ta bên tai thấp giọng nói:“Thật lâu thật lâu trước kia, tên của ta không phải Nam Cung Minh*, mà là Nam Cung Minh*, nhật nguyệt chi minh……”
Hơi thở của hắn làm cho cả người ta ngứa, ta né sang bên cạnh nửa bước, nghi hoặc hỏi:“Chữ “Minh” đó tốt lắm, vì sao phải đổi thành “Minh” kia?”
“Đó là tên do mẫu thân đặt, phụ thân không thích, lúc ta 5 tuổi liền sửa lại.” đôi mi dài xinh đẹp của Nam Cung Minh lại rũ xuống, cười đến thực chua xót,“Ta lúc đó vẫn còn nhỏ, không thể cự tuyệt.”
Ta không tiện hỏi thêm, chỉ cúi đầu, thay hắn thêu một đường đem chữ “Minh” Tự cẩn thận thêu chỗ tối khuất dưới hoa mai, không để dưới ánh nắng, liền không thấy được.
Nam Cung Minh ở bên cạnh nhìn thật lâu, bỗng nhiên thực nghiêm túc nói với ta:“Đừng nghe những người đó nói hươu nói vượn, ta nếu thích cô nương nào, mặc kệ thân phận cao thấp quý tiện, sẽ dùng đại kiệu tám người nâng, nâng nàng vào cửa! Quyết sẽ không cưới tiểu thϊếp làm cho nàng phải chịu ủy khuất!”
Hắn ám chỉ thật sự rõ ràng, ta muốn giả bộ đều giả không được, đành phải đả kích nói:“Cha ngươi sẽ không cho, hắn hy vọng ngươi cưới tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối.”
Nam Cung Minh thần sắc lại lạnh một chút, rất nhanh lại cười lên:“Qua vài năm nữa, ta sẽ khiến cho hắn đáp ứng . Hơn nữa thê tử đã qua cửa, hắn không thích lại có thể làm thế nào? Ta tốt xấu cũng là con hắn, sớm hay muộn sẽ kế thừa Nam Cung thế gia, hắn còn có thể gϊếŧ ta? Cùng lắm thì đến lúc đó tách ra, sẽ không làm cho thê tử chịu ủy khuất .”
Đại cầm thú không thích con dâu nhưng thật ra còn dễ.
Nhưng mà, đại cầm thú thích con dâu thì sao?!
Hắn là một tên không biết xấu hổ cũng không cần con trai a!
Ta quyết định không hề ham cuộc sống an nhàn, trở về đem đồ đạc thu thập hảo hảo, làm tốt chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào!
Cả đầu óc miên man suy nghĩ thêu một kim cuối cùng, ngoài Lâm Hương Các có thị vệ vội vàng chạy tới báo cáo:“Thiếu chủ! Chủ tử nói ba ngày sau có khách quý bái phỏng, mời người đi Vãn Phong Lâu thương thảo công việc tiếp đãi.”
Nam Cung Minh vội vàng lấy hà bao, hảo hảo đeo bên hông, nhanh chóng rời đi.
============================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hôm nay Quất Hoa lại ở trong bệnh viện, bản thân cũng muốn làm kiểm tra toàn thân, may mắn không có việc gì.
Nhưng mà trở về trễ, viết lại chậm, cho nên post cũng trễ……
Mọi người thỉnh thông cảm nhiều hơn a ~
=============================================
Hà bao* : túi đựng tiền
Múa búa trước Lỗ Ban* : múa rìu qua mắt thợ
Minh* : tên của tiểu Minh vốn là Minh trong nhật nguyệt chi minh có nghĩa là sáng, sau này Nam Cung Hoán hận vợ nên đổi tên con thành Minh trong cõi U minh, thật đáng thương a~