“Ngươi bổ đao ồn ào quá, ai có thể ngủ được?”
Triệu Trường Hà có chút xấu hổ: “Vậy ta về sau buổi tối không luyện đao, luyện công là được.”
“Không cần.” Lạc Thất cứng rắn nói: “Ngươi tất nhiên phải nhanh chóng nâng cao thực lực, sao có thể vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà ngừng lại? Ngược lại ta cũng mặc kệ, còn về cách nhìn của người khác, quản bọn hắn làm gì.”
“Mặc kệ ngươi ngủ hay không a, ngược lại ta mệt chết, ngủ trước .”
“......”
Trong phòng nhất thời yên tĩnh.
Triệu Trường Hà thực sự mệt muốn chết rồi, trực tiếp nhắm mắt ngủ luôn. Mỗi người cuộn trong cái chăn riêng như vậy kỳ thực không đυ.ng lẫn nhau được, làm gì có đυ.ng chạm sờ tới sờ lui như trong tưởng tượng của Lạc Thất ? Ngược lại là mỗi người trên thân đều có mùi a, trải nghiệm này thật xấu hổ.
Hắn căn bản không có tâm tư tìm tòi nghiên cứu nhân gia đến cùng là nam hay nữ, bây giờ đang tâm sự đầy bụng, ai có tâm tư nghĩ nhiều làm gì. Như hắn nói, tốt nhất đừng là nữ, thực sự là nữ ngược lại càng thêm phiền phức, nam tránh được bao nhiêu phiền toái.
Không còn gì phải nghĩ Triệu Trường Hà rất nhanh ngủ thϊếp đi. Lạc Thất bên cạnh cuống cuồng mà nắm lấy chăn mền, nhìn như quay mặt vào tường, kì thực là mở to con mắt , toàn thân căng như dây đàn, tim đập bang bang như nhảy ra khỏi l*иg ngực.
“Hắn dám ôm tới không? Hẳn là không dám a. Hắn nói hắn sẽ không ôm, không biết hắn có nói thật không?”
“Nhưng nếu là hắn trong lúc ngủ mơ vô ý thức ôm chầm lấy làm sao bây giờ?”
“Vô thức ôm hắn cũng coi như không biết cái gì a?”
“Vậy nếu là hắn tỉnh ta còn không tỉnh, chẳng phải hắn sẽ biết.”
Lạc Thất trong đầu rối bời một cục, triệt để mất ngủ.
Kết quả bên cạnh truyền đến tiếng ngáy như sấm, Triệu Trường Hà không bao lâu liền ngủ đến thôn thiên ám địa. Lạc Thất tức giận quay người, hung tợn giơ chân lên liền muốn đạp, do dự phút chốc cuối cùng chậm rãi buông xuống.
Ánh mắt của hắn lập loè mà nhìn Triệu Trường Hà trong bóng tối, vết sẹo bên mặt hắn ở trong màn đêm vẫn bắt mắt như cũ.
Kỳ thực nếu nói vết sẹo này của Triệu Trường Hà xấu có chút trái lương tâm, ngược lại còn có chút đẹp, rất nam tính.
Bởi vì bản thân Triệu Trường Hà dương cương anh tuấn, tạo hình đẹp trai lạnh lùng cool ngầu, giờ tăng thêm một vết sẹo càng tăng thêm nét dã tính.
Triệu Trường Hà ngủ vô cùng ngon, thật sự không nhúc nhích. Lạc Thất nhìn hồi lâu, cũng chậm rãi buông lỏng xuống. Không biết lúc nào, vốn là mệt mỏi vô cùng hắn cũng không tiếp tục chống đỡ, mơ mơ màng màng thϊếp đi.
Trong lúc ngủ mơ phảng phất có một người, rất ôn nhu bưng đồ ăn lên.
Lờ mờ nghe thấy hỏi mình: “Nương ngươi như thế nào không ăn?”
Người trong mộng xoa xoa đầu nàng nói: “Nương giữa trưa ăn rồi, không đói bụng.”
Người nọ diện mục mơ hồ, chỉ tồn tại ở trong ký ức từ khi còn nhỏ, có lẽ sớm đã quên đi dung mạo ấy.