Buổi đêm ở thành phố S tràn ngập ánh sáng lấp lánh, xa hoa đồi truỵ, không chỗ nào là không có ánh đèn nê ông rực rỡ. Lẩn trốn những ảo tưởng của người đô thị rối ren, mọi người đều đi lại vội vã, ánh mắt mơ màng, nương theo tiết tấu nhịp nhàng mau lẹ của thành phố, như lạc giữa những ham muốn sinh tồn khổng lồ.
Chiếc BMW màu xám bạc chậm rãi chạy qua khu nhộn nhịp, quẹo vào phố có những món ăn bình dân nổi tiếng ở thành phố S. Tiếng những người bán hàng nhỏ ven đường thét to, tiếng người đi đường nói chuyện phiếm với nhau, tiếng đồ ăn đổ vào nồi, cùng với tiếng gió đêm gào rít lặng lẽ tiến vào trong xe qua khe hở của cửa kính. Theo cơn gió mạnh thổi vào, còn có mùi thơm ngào ngạt, đậm đà của đồ nướng, đồ quay,…
Giản Tình hít một hơi thật sâu, mùi thơm hấp dẫn khơi gợi cơn thèm ăn của cô. Lúc này cô mới nhớ, vừa nãy tại tiệc rượu, đối mặt với cao lương mĩ vị thịnh soạn, cô hình như không hề động đũa. Đến bây giờ, trong lòng đã bình tĩnh, cô lại cảm thấy hơi đói bụng.
Quay đầu nhìn người đàn ông đang thong thả lái xe bên cạnh. Dưới ánh đèn nê ông rọi vào, đôi mắt thâm thúy như ngôi sao sáng rực giữa bầu trời đêm. Nhưng tâm tình của anh ẩn náu sau đôi mắt ấy, lại càng trở nên khó đoán biết được. Anh vẫn còn đang tức giận vì chuyện xảy ra bất ngờ ở tiệc cưới sao?
Khuỷu tay Giản Tình tựa trên cửa sổ xe, ánh mắt vụиɠ ŧяộʍ nhìn Phương boss thăm dò. Nếu như anh thực sự tức giận, hẳn là sẽ không chạy xe đến nơi này. Phố ăn bình dân dù ở trên đường về nhà, nhưng cũng không tính là tiện đường. Hơn nữa bây giờ là thời gian ăn tối, các hàng quán trên phố ồn ào, náo nhiệt khó có thể tưởng tượng được. Nếu trong lòng không vui, chắc chắn anh sẽ không lái xe tới đây. Nhưng nếu tâm trạng anh thật sự không xấu, thì sao từ lúc lên xe đến bây giờ anh lại không nói với cô một câu nào?
Trước một cửa hàng nhỏ náo nhiệt, Phương boss tùy ý dừng xe ở ven đường, dặn dò một câu: “Bên ngoài gió lớn, em đừng xuống xe.” Sau đó, anh tự mở cửa ra ngoài, động tác nhanh nhẹn, hoàn toàn không cho cô cơ hội nói chuyện.
Giản Tình nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này hình như không cho đỗ xe. Với hành động dừng xe quang minh chính đại của Phương boss ở đây, cô cảm thấy hơi lo lắng. Nhưng khi cô quay đầu về phía thân hình thon dài của Phương Khiêm thì lại không ngăn được mình nở nụ cười.
Thì ra xíu mại cao cấp mà cô hay ăn là được mua ở đây, thật không biết làm sao anh lại tìm được nơi này. Nhìn hàng ngũ thật dài đứng trước cửa tiệm tên “Xíu mại Tô Kí”, Giản Tình nở một nụ cười ngọt ngào, vui sướиɠ. Thật khó tin, người quần áo gọn gàng, thân phận cao quý như Phương boss lại có thể đến phố ăn bình dân hỗn độn, đứng chen chúc giữa đống người đông nghịt, chật ních, tràn đầy nhẫn nại xếp hàng, chờ mua món ăn vặt một hộp 8 đồng rẻ mạt kia. Hành động rảnh rỗi như vậy, lại chỉ vì thỏa mãn cơn thèm ăn của cô.
Người đàn ông này, cho dù là đứng ở trên cao chỉ tay năm ngón, hay an phận xếp hàng ở nơi phố phường lộn xộn, đều có thể dễ dàng trở thành tiêu điểm tập trung mọi ánh mắt. Trên người anh tản ra sức hấp dẫn vương giả, luôn có thể khiến cho các cô gái nhạy cảm chú ý đến sự tồn tại của anh.
Chỉ thấy đứng bên cạnh anh, các nữ sinh cũng đang xếp hàng, tụm năm tụm ba, vẻ mặt thẹn thùng, nhỏ giọng bàn luận, ánh mắt cũng đang len lén, vụиɠ ŧяộʍ ngắm nhìn người đàn ông xuất sắc, nổi bật giữa đám đông này. [Bi: nguyên văn là hạc đứng giữa bầy gà =))))]
Mà anh thì đang lơ đãng như ra vào chỗ không người, không quan tâm, lấy tiền mua đồ ăn mà cô thích nhất.
Người đàn ông như vậy, làm sao có thể không làm cô mê muội!
Chờ Giản Tình thu hồi suy nghĩ xao động, Phương Khiêm đã quay về tới nơi, trên tay cầm theo mấy túi xách nhỏ đựng xíu mại mới ra lò.
“Ăn lúc còn nóng đi!” Khóe miệng anh cong lên, tay đưa cô cái túi còn nóng, nhân tiện giúp cô tẽ đôi chiếc đũa duy nhất.
Giản Tình nhận cái túi, nhận đôi đũa, gắp một miếng xíu mại nóng hổi, nhanh chóng cho vào miệng. Mặc dù bỏng miệng, nhưng mùi vị đậm đà lại làm cô thở một hơi thỏa mãn. Ngoại trừ xíu mại thơm ngon, cô còn đang nhấm nháp một tư vị ngọt ngào lan tỏa đến tận trong tim.
Lập tức gắp một miếng xíu mại, Giản Tình đưa đến miệng của anh: “Anh ăn đi, thật sự rất ngon đấy.”
Phương Khiêm nghiêng đầu, rất tự nhiên cắn luôn miếng xíu mại cô đút, rồi khởi động xe, chậm rãi rời khỏi phố ăn bình dân.
Bên ngoài xe, ánh đèn nê ông chập chờn chớp tắt, cây cối bên đường bị gió lạnh thổi lắc lư không ngừng. Đêm, cảnh tượng người đi đường vội vàng gấp gáp càng trở nên hiu quạnh, còn trong xe lại ấm áp như đang ở giữa mùa xuân. Một túi xíu mại nhỏ, Giản Tình chia anh một miếng, mình một miếng, chẳng mấy chốc đã vơi dần. Cho đến khi Giản Tình đút miếng cuối cùng vào trong miệng Phương Khiêm, hai người mới thỏa mãn nhìn nhau cười.
Xíu mại đã ăn xong, nhưng hương thơm đậm đà vẫn còn tràn ngập trong xe. Có thể là do ăn quá no, Giản Tình ngửi mùi còn sót trong không khí lại cảm thấy hơi ngấy, bèn thò tay ra mở cửa kính xe, để cho cơn gió lạnh bên ngoài tràn vào cuốn đi mùi chán ngấy này.
Nhưng hành động của cô lại phải nhận ánh mắt không tán thành của Phương boss: “Em ăn mặc phong phanh vậy, gió thổi lạnh lắm.”
Giản Tình cười ngọt ngào: “Không lạnh, mùi vị này em đã ngấy rồi.”
“Một hơi ăn 2 túi, có thể không ngấy sao.” Phương Khiêm một tay điều khiển tay lái, tay phải cầm bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng nắm chặt lấy. Anh mua tổng cộng bốn túi, cô gái nhỏ này lại có thể ăn luôn một nửa, khi về hẳn là dạ dày sẽ sôi sục đau nhức.
Giản Tình nhìn mười ngón tay đan vào nhau thì khẽ nở nụ cười, nghiêng mình về phía người anh, nhỏ nhẹ hỏi: “Anh không tức giận sao?”
Phương boss nghe câu hỏi của cô, nhíu mày, thản nhiên trả lời: “Anh có nói là anh tức giận sao?”
Giản Tình bĩu môi, cảm thấy hình như anh đang nói dối: “Vậy vừa rồi lên xe sao lại không nói chuyện cùng em?” Nói ra những lời này, cô cho rằng bản thân mình rất vô tội cũng rất tủi thân.
Phương boss nghiêng mình liếc nhìn cô một cái, rồi lại chăm chú nhìn về phía trước, lười nhác trả lời: “Vừa nãy anh đói không có sức lực nói chuyện.”
Giản Tình mím môi cười khẽ, được rồi, coi như anh đói đến mức không còn sức để nói chuyện. Kỳ thực cô rất muốn hỏi xem vị Viên tổng kia có quen biết anh hay không. Nhưng giác quan thứ sáu lại nói cho cô biết nếu như hỏi, anh chắc chắn sẽ rất mất hứng.
Ăn xong bốn túi xíu mại kia, hai người đều no căng bụng, nên ngay sau đó bèn trở về phía sau căn hộ nhỏ nơi hai người sống. Anh và cô cũng không vội lên lầu, mà tay trong tay dạo chơi nhàn nhã trong vườn hoa.
Trong khu thành thị mỗi tấc đất một tấc vàng này, vườn hoa vốn không lớn lắm, nói là tản bộ nhưng cũng chỉ có thể đi lòng vòng quanh khu nhà. Bên ngoài bức tường ngăn cách là thành phố huyên náo, ồn ào, xe cộ đông đúc. Còn bên trong tường, hai người mười ngón tay giao nhau, nhưng dường như lại đặt mình trong một thế giới tĩnh lặng, yên bình và đẹp đẽ.
“Dạ hội đêm Nô-en của công ty, em tới ghi tên chưa?” Đi vòng vèo một lúc, Phương Khiêm rốt cục mở miệng phá vỡ không gian im ắng của hai người, thản nhiên hỏi cô gái bên cạnh.
Lắc đầu, Giản Tình ngẩng lên nhìn vào đôi mắt của anh: “Em không có hứng thú, phần lớn mọi người đều không ghi tên.”
Anh lại đột nhiên nói: “Ngày thứ hai đi làm phải đến ghi tên đi.”
Giản Tình vô cùng kinh ngạc, nhếch mày hỏi anh: “Hôm đó anh cũng muốn tham gia?”
“Ừ.” Phương boss khẽ hừ một tiếng xem như đã trả lời. Nét mặt lộ vẻ không hài lòng, có thể đoán được, đi dự dạ dội cũng không phải chủ ý của anh.
Xem ra, dạ hội đêm Nô-en đối với đông đảo chị em trong công ty mà nói, khẳng định sẽ là một dạ hội chè chén say sưa, vui vẻ hết mình. Riêng việc được gặp Phương boss trong đêm ấy đã đủ cho các cô nàng bay cao đến chín tầng mây. Nghĩ lại vài ngày trước vẻ mặt Tiểu Lâm hưng phấn đến mức nào khi đọc xong thông báo trở về, Giản Tình cũng đã dự đoán được ngày lễ Nô-en sẽ rầm rộ như thế nào. Tuy rằng đến lúc đó có thể tự mình xuất hiện trong dạ hội, cũng có thể đứng cách xa nhìn về phía anh, nhưng nếu anh đã mong đợi đến vậy, e rằng Giản Tình vô phương từ chối.
Đang lúc hai người nắm tay chuẩn bị về nhà, điện thoại của Phương Khiêm đột nhiên vang lên. Vì Giản Tình tựa ở bên người anh, nên thấy anh lấy di động ra, cũng rất tự nhiên nhìn về phía màn hình. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn một chữ “Viên”, làm Giản Tình bất giác liên tưởng tới Viên tổng trong tiệc cưới, chắc không phải là hắn nhắn tin đến chứ.
Chỉ thấy Phương boss cầm điện thoại lên nghe, sau đó khẩu khí khó nghe bật ra một chuỗi tiếng cộc lốc “Ừ” “Hừ”, cuối cùng anh nhàn nhạt buông một câu “Xin cứ tự nhiên.” Rồi tắt luôn cuộc gọi.
“Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?” Giản Tình vòng qua tay anh, nhẹ giọng hỏi.
Phương Khiêm nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên, yên lặng nhìn kỹ cô một hồi, thản nhiên nói: “Không có việc gì, đi lên thôi, gió thổi mạnh rồi.”
Sự thật chứng minh, Phương boss tuyệt đối là đại biểu tốt nhất cho những người miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo. Nếu anh không có việc gì, thì ý tứ trên mặt cũng đã lý giải tất cả.
Hai người vừa mới vào cửa, bật điện, ngay cả giày còn chưa kịp thay, Giản Tình đã bị Phương Khiêm đè vào cánh cửa, hôn đến đầu óc tối tăm mù mịt. Thiếu chút nữa chìm ngập trong nhiệt tình của anh, lúc này Giản Tình mới hậu tri hậu giác đưa ra kết luận, lần sau không thể để vẻ mặt lạnh nhạt, thản nhiên của anh lừa gạt.
Đến lúc hai người muốn ngừng mà không được phải rời khỏi đôi môi đối phương thì du͙© vọиɠ đã trở nên nồng đậm. Nhìn ánh mắt mỗi người đều đã phủ thêm một lớp sương dày đặc.
Mặc dù ban ngày đã kí©ɧ ŧìиɧ qua, nhưng hai người đối với thân thể của đối phương vẫn khát khao như cũ. Tình yêu cuồng nhiệt như vậy, hình như vĩnh viễn đều không đủ.
“Thật muốn ăn luôn em như thế này.” Giọng nói khàn khàn bá đạo phát ra từ cổ họng của anh, thực sự rất muốn một ngụm nuốt luôn cô vào bụng, như vậy không cần lo lắng cô chạy mất, cũng không cần lo lắng sẽ có người khác tới dòm ngó nhìn trộm. Cô chỉ có thể là của một mình anh, ngay cả người khác dùng ánh mắt tỏ vẻ tán thưởng, anh cũng không thể dễ dàng tha cho.
Đối với lời nói bá đạo của anh, Giản Tình chỉ đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào, thò tay ra ôm lấy cổ anh, cái miệng nhỏ nhắn hôn đôi môi anh: “Em nguyện ý bị anh ăn luôn.” Nói xong lời này, hai má cô lập tức đỏ lựng. Bị anh ăn luôn, có thể có rất nhiều phương thức khác nhau.
Nhìn bộ dáng cô gái trong lòng thẹn thùng vô hạn, Phương Khiêm bỗng thấy tâm trạng nhộn nhạo, cúi đầu khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của cô. Hơn nữa còn chậm rãi mυ'ŧ vào, cho đến khi cánh môi của cô hơi sưng đỏ, mới buông cô ra, trêu chọc cười: “Em nói anh nên ăn như thế nào trước?” Nói xong lại di chuyển xuống dưới liếʍ xương quai xanh của cô.
Thân thể Giản Tình khẽ run lên, bàn tay dịu dàng đẩy anh ra: “Nơi này lạnh, đi vào trước đi.”
Phương Khiêm cúi thấp thắt lưng, thoải mái bế cô đang ngồi cuối bàn lên rồi đi ra cửa. Khi đi qua phòng khách còn bảo cô gái nhỏ trong lòng bật lò sưởi, rồi tiện đà ôm cô đến phòng ăn, đặt cô lên mặt bàn trơn bóng. Đá cẩm thạch trên mặt bàn lạnh lẽo, làm Giản Tình vừa ngồi xuống lại đứng dậy, tư thế có phần cứng nhắc.
Hờn dỗi nhìn anh, khó hiểu hỏi: “Sao lại mang em đến nơi này?”
Phương boss đẹp trai nhếch mày: “Không đến nơi này, sao có thể ăn em?”
Giản Tình thoáng ngẩn người, lập tức vừa xấu hổ vừa giận. Người đàn ông này quả nhiên là xằng bậy, bàn ăn vốn là dùng để ăn cơm, sao có thể ở trên mặt bàn làm….. làm cái loại chuyện này chứ! Nhưng cô còn chưa kịp kháng nghị, đôi môi đỏ mọng lại bị anh bắt được. Đầu lưỡi bá đạo của anh linh hoạt cạy mở cánh môi của cô, tiến quân thần tốc, lúc quét qua cái lưỡi đinh hương của cô liền tham lam quấn lấy, mυ'ŧ vào, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hôn đến mức thiếu chút nữa cô không thở nổi.
Quần áo đắt tiền bị chủ nhân tùy ý vứt bỏ trên nền nhà. Bởi vì có lò sưởi, mặt bàn đá cẩm thạch cũng không đến mức buốt lạnh, thân thể trơn bóng của cô nằm lên cũng chỉ cảm thấy hơi mát mát. Khi người đàn ông cao lớn phủ lên trên người cô, tiến vào cô, cảm giác mát mẻ kia lập tức biến mất hẳn. Chỉ còn lại hai thân thể cọ xát lẫn nhau, nhiệt độ nóng cháy cuồn cuộn không ngừng trào ra, cùng với tiếng thở dốc nặng nề kéo dài của hai người.
Thứ hai, chuyện đầu tiên khi Giản Tình đi làm, đó là ghi tên tham dự dạ hội Nô-en ngày thứ sáu. Hành động này làm cho Tiểu Lâm vô cùng kinh ngạc, sau đó không ngừng ép hỏi cô vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý muốn tham dự dạ hội. Giản Tình cũng chỉ có thể tùy tiện tìm một cái cớ qua loa có lệ cho cô.
Vốn mọi thứ đều rất bình thường, nhưng sau khi nghỉ trưa xong, Giản Tình đột nhiên mẫn cảm phát hiện, ánh mắt những người xung quanh nhìn mình bắt đầu trở nên là lạ. Có tìm tòi nghiên cứu, có ngờ vực vô căn cứ, có quan sát đánh giá, nhưng nhiều nhất lại là vẻ đố kị mơ hồ. Ngay cả tiểu cô nương ở phòng kế hoạch đến đưa tài liệu cũng tìm cơ hội thừa dịp quan sát cô. Loại cảm giác đột nhiên trở thành tiêu điểm này, làm cho Giản Tình cảm thấy không được tự nhiên.
Khi vừa mới phát hiện, Giản Tình vẫn còn hơi bất an, có điều cô cũng rất nhanh bình tĩnh lại, quyết định lấy bất biến ứng vạn biến [1], người khác có thái độ gì, cô cũng không xen vào, cũng càng không muốn quản. Có lẽ ít nhiều cô cũng đã học được vài phần bình tĩnh thản nhiên từ Phương boss.
Làm việc được một lúc, Giản Tình xoa xoa ấn đường [2], bưng cốc cà phê đi vào căng tin. Chân cừa mới đặt vào cửa phòng, Tiểu Lâm đã nhanh chóng đi vào theo từ sau lưng. Chỉ thấy cô cầm cái cốc, vẻ mặt thần bí nhìn chung quanh.
“Nơi này chỉ có hai người chúng ta, xin em bình thường chút đi!” Giản Tình nhận lấy cái cốc của Tiểu Lâm, đặt vào cùng với cái cốc của mình, rồi bắt đầu pha cà phê.
“Chị Tình, sao chị còn có thể bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ chị chưa nghe được gì sao?” Tiểu Lâm cường điệu nói bên tai Giản Tình.
Mắt liếc nhìn Tiểu Lâm một cái, Giản Tình cầm cái muỗng nhỏ, chậm rãi quấy đều cà phê, khóe miệng nở nụ cười: “Chị cái gì cũng chưa nghe thấy, nếu em đã nghe được gì thì chia sẻ một chút đi.”
Tiểu Lâm lè lưỡi, vươn hai ngón tay quơ quơ ở trước mặt Giản Tình, đắc ý nói: “Hai phiên bản, giữa trưa khi nghỉ ngơi nghe xong một cái, vừa rồi khi đi toilet lại nghe được một cái, thật sự rất là thú vị!”
Giản Tình nhếch mày, cảm thấy không vừa lòng với lời nói không đầu không đuôi của cô, đưa cà phê đã pha xong cho cô, chất vấn: “Hai phiên bản gì?”
Tiểu Lâm bưng cái cốc hít một hơi, rồi đột nhiên hưng phấn nói: “Tin đồn liên quan đến chị, có hai phiên bản liền! Lại còn về chị cùng Phương boss và giám đốc kinh doanh Viên Dịch, chị nói có thú vị không!! Muốn nghe hay không?”
Giản Tình nhăn mặt, uống một ngụm cà phê, vị đắng ngắt pha lẫn với ngọt lợ, cô thật sự không thích loại cà phê hòa tan này.
Nếu là tin đồn, nói vậy cũng không có gì dễ nghe, Giản Tình không khỏi có phần uể oải: “Em nói xem.” Tiểu Lâm này quả nhiên rất tò mò, cùng đi đến nhà ăn ăn cơm, mình thì không nghe được gì, còn cô lại nghe thấy tận hai cái.
Tiểu Lâm hít một hơi thật sâu, đột nhiên trở nên do dự: “Chị Tình, đã là tin đồn, khẳng định là do người khác truyền bậy, chị nghe xong đừng để trong lòng nhé.”
Giản Tình nghe những lời của cô, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nha đầu này tuy tuổi còn trẻ, nhưng cũng là người tốt bụng lại am hiểu. Rất đáng yêu, sau khi nghe được tin đồn, không phải lập tức chạy tới chất vấn cô, mà tâm tình với cô trước. Chỉ điểm ấy cũng khiến cho cô thật cảm động.
“Ừ, em cứ nói chị nghe đi.”
“Tin đồn truyền là tiệc cưới đêm thứ bảy chị có tham gia phải không?”
Khuôn mặt Giản Tình khẽ biến sắc, lúc này trong lòng cô đang nghĩ đến việc sau tiệc cưới cô và Phương Khiêm cùng nhau ra về, chẳng lẽ Triệu quản lí lại đi nói lung tung với người khác? Hay cô và anh đã bị người ngoài nhìn thấy? Trong lòng nhất thời bất an: “Rốt cuộc nói những gì, em kể một lần cho xong đi.”
Nhìn thấy sắc mặt bất thường của cô, Tiểu Lâm lập tức đem những lời mình nghe được nói ra một hơi: “Mấy người đó nói hôm ấy chị đυ.ng vào Viên tổng, Viên tổng nhìn thấy dung nhan của chị thì lập tức có ý với chị. Sau đó Phương boss và Viên tổng cùng xuất hiện, hai người lại đều chú ý tới chị. Nói rằng số chị thật đào hoa, lập tức có thể được hai đại boss chú ý tới! Đây là phiên bản có vẻ dễ nghe, phiên bản sau lại khó nghe hơn, nói chị cố ý đυ.ng phải Viên tổng, khiến cho hắn chú ý, sau đó trong tiệc cưới chị lại giả vờ ngã sấp xuống, muốn có được sự thương hại của hai đại boss, còn nói hành vi của chị như vậy thật đáng xấu hổ……”
Tiểu Lâm kể xong tin đồn, cẩn thận nhìn vẻ mặt bình thản của Giản Tình, nuốt nuốt nước miếng, yếu ớt hỏi thăm: “Chị Tình…… chị có khỏe không?”
[1]: bất biến ứng vạn biến: nghĩa đen là “Lấy cái bất động để đối phó với nhiều cái manh động”, ở đây hiểu là: “Lấy một sự bình tĩnh, chống lại ngàn sự biến động”.
[2]: ấn đường: khoảng giữa hai đầu lông mày – nơi trung gian giữa trán và sống mũi.