[Vô Hạn] Trường Học Không Tưởng

Chương 10

Tang Linh Nguyệt đáp lời, đi qua năm bệnh nhân đang ngồi chờ trên ghế dài. Vừa bước vào phòng khám, cô đã bị nhét vào ngực một xấp hồ sơ bệnh án màu xanh ngọc.

Bác sĩ Đặng chỉ vào bộ bàn ghế duy nhất trong phòng và nói: “Những bệnh nhân bên ngoài, cô phụ trách khám đi"

Tang Linh Nguyệt: “……” Tôi chẳng lẽ không phải là bác sĩ thực tập sao?

Lại còn phải một mình ứng phó với bệnh nhân… Tang Linh Nguyệt dĩ nhiên gật đầu với bác sĩ Đặng, “Yên tâm, tôi sẽ làm việc thật tốt.”

Bác sĩ Đặng tỏ ra nhẹ nhõm, cười nói: “Không cần phải nghiêm túc thế đâu, không phải việc gì quá khó khăn. Khám và chữa bệnh tâm lý đúng chuẩn thường diễn ra trong không gian bảo mật hơn thế này nhiều, những người bệnh đến trạm y tế kiểu này thường là để lấy thuốc thôi. Đương nhiên, vẫn phải trải qua sự đánh giá của bác sĩ rồi mới được lấy thuốc, nếu không làm đầy đủ quy trình thì chính là thiếu trách nhiệm. Đây là cơ hội tốt để cô thể hiện năng lực chuyên môn của mình, giúp người bệnh mở lòng hơn đi.”

Sau khi giảng đạo một lúc xong, bác sĩ Đặng vẫn đứng im tại chỗ. Mãi tới khi Tang Linh Nguyệt bày tỏ cảm ơn vì sự quan tâm của hắn, bác sĩ Đặng mới trịnh trọng dặn dò: “Với tư cách là bác sĩ tâm lý, mỗi lần khám và chữa bệnh của cô không nên ít hơn mười phút. Đây là đạo đức nghề nghiệp, cô hẳn là hiểu chứ?”

Thấy Tang Linh Nguyệt gật đầu, bác sĩ Đặng mới hài lòng, chắp tay sau lưng rời đi.

【 Nhắc nhở 5: Hãy nghe theo bác sĩ, dù sao một NPC cũng sẽ không gây hại cho bạn. 】

Người phụ nữ hơi mập bước tập tễnh vào phòng khám đầu tiên, duỗi tay kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

Tang Linh Nguyệt mở bệnh án, trên trang giấy trắng chỉ có một dòng chữ: [Đây là một bà mẹ đã hết sức chịu đựng với đứa con trai phản nghịch.]

“Bác sĩ, tôi cần một loại thuốc giúp tôi tỉnh táo.”

Tang Linh Nguyệt khuyên nhủ: “Có vẻ như bà đã không ngủ ngon trong một thời gian dài. Tôi nghĩ thứ bà cần nên là thuốc ngủ...”

“Không thể ngủ được!”

Người phụ nữ hơi béo kích động nói: “Chỉ cần ngủ một giấc, tôi sẽ luôn thấy mình đang mơ cùng một giấc mộng.”

“Giấc mộng gì vậy? Có thể nói cho tôi biết không?”

“Tôi mơ thấy đứa con trai phản nghịch của mình hối cải và trở thành một con người khác, nó thấu hiểu, cảm nhận được sự gian khổ của một người mẹ.”

Tang Linh Nguyệt híp mắt lại. Đây nghe giống như một giấc mơ đẹp.

Chỉ là…… “Chuyện này diễn ra như thế nào?"

“Rất đơn giản. Chỉ cần đưa đứa trẻ đó trở lại trong bụng, nó sẽ ngoan ngoãn như khi còn là thai nhi…… Nhớ lại mười mấy năm qua tôi nuôi dạy con trai, chỉ có thời gian đó là dễ dàng nhất. Có lẽ tôi nên làm theo chỉ thị trong mơ…”Tang Linh Nguyệt hơi muốn để Ethel trao đổi với người phụ nữ có tâm lý bất thường này. Lời nói và biểu cảm của đối phương ngày càng điên cuồng, một tay thì vói vào trong túi, có thể thấy trong đó là một vật thể sắc nhọn, rất có thể là một con dao. Nếu không ứng phó đúng cách, con dao này có thể được rút ra và nhằm vào mình bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, nếu cứ ỷ lại nhân cách phụ thì thời khắc bị chiếm mất quyền điều khiển thân thể sẽ chẳng còn xa nữa.

“Một thiếu niên mười mấy tuổi, bà định làm thế nào để đưa cậu ta trở lại trong bụng?”

Tang Linh Nguyệt chọn cách đưa ra một câu hỏi thực tế.

Cô không thể như Ethel làm cho mỗi người gặp đều yêu thích, nhưng lại là người có thể khiến cho mọi cuộc đối thoại đi vào ngõ cụt.

Đây cũng là một loại năng lực đấy!

“Ăn từng miếng một! Bác sĩ không biết đâu, đứa trẻ đó thơm ngon lắm. Rất thơm, rất thơm, đó là một loại món ăn hoàn toàn không thể chối từ…”

Người phụ nữ hơi mập cười quái dị, khua tay múa chân nói, khoé miệng chảy nước dãi khả nghi.

“Từ từ,” Tang Linh Nguyệt cắt đứt lời của bà ấy: “Dạ dày của một người cho dù có lớn đến đâu cũng không thể chứa đựng một thanh thiếu niên. Nếu ăn không hết, bà dự định bảo quản phần thừa lại ở đâu?”

Người phụ nữ mập…… “Hả?”

“Chẳng lẽ bà không có dự định gì về việc bảo quản phần còn lại sao? Với thời tiết hiện tại, chỉ cần nửa ngày, chúng sẽ bắt đầu phân hủy và toả ra mùi khó chịu. Tôi nghĩ có thể để vào tủ lạnh, nhà bà có tủ lạnh đủ lớn để chứa không?”

“Có lẽ là được.”

"Bà có chắc không?”

“Không chắc lắm… Nhưng nhà tôi có một cái tủ lạnh rất lớn. Nếu trước tiên dọn sạch tủ lạnh, rồi chia đứa trẻ thành từng phần, có thể sẽ vừa đủ!”

“Nhà bà có đầy đủ dụng cụ không?”

“Không biết, có thể sẽ cần mua thêm một số dụng cụ.”

“Được rồi! Vấn đề lớn nhất đã được giải quyết thuận lợi. Chúng ta hãy tiếp tục thảo luận chi tiết hơn nhé. Ví dụ như, bà định ăn phần nào trước? Tôi nghĩ nên bắt đầu với nội tạng, vì sau khi trải qua một quá trình đông lạnh rồi rã đông, hương vị của các bộ phận như tim, gan, phổi, thận sẽ mất đi một nửa.”

Tang Linh Nguyệt nhìn đôi tay non mềm của người phụ nữ, nghiêm túc hỏi: “Bà biết cách sơ chế nội tạng không? Bà định xào với hành, gừng và ớt, hay làm món hầm?”

Người phụ nữ hơi há hốc miệng, theo bản năng trả lời: “… Tôi không biết nấu ăn.”

Tang Linh Nguyệt biểu hiện ra ngoài còn kinh ngạc hơn bà ấy.

“Không thể nào! Không thể nào! Nguyên liệu nấu ăn tốt nhất mà, bà sẽ không ăn sống chứ, quá lãng phí?”

“……”