Phu quân ta chưa bao giờ cảm thấy ta hài hước.
"Đưa hai người này lui xuống nghỉ ngơi trước đi." Phu quân nói với thuộc hạ, rồi lại nhìn ta, "Ta muốn nói chuyện với phu nhân."
Hắn còn chưa dứt lời, thiếu niên phía sau lập tức giữ chặt tay ta, đỏ mắt: "Tỷ tỷ, tỷ đừng rời khỏi ta."
Bàn tay trắng trẻo thô ráp mạnh mẽ, cọ vào khiến ta đỏ mặt.
“Có chuyện gì, phu quân cứ nói đi đừng ngại.”
Phu quân thu lại ý cười, vẫn kín miệng không nói lời nào.
Ta do dự muốn rút tay về, nhưng vừa định buông ra thì bàn tay của thiếu niên lại siết chặt, ôm ta từ phía sau: "Ca ca là người lớn tốt bụng, là ta không tốt, khiến ca ca giận dữ."
“Ai là ca ca ngươi?” Giọng phu quân lạnh lẽo như băng, hắn nhìn chằm chằm bàn tay của thiếu niên trên người ta.
Ta ho khan một tiếng, nói với thiếu niên: "Hay là ngươi lui xuống trước đi?"
Thiếu niên xoay đầu, nước mắt giàn giụa, nắm ống tay áo ta rầu rĩ.
"Ta muốn ở trong phòng tỷ tỷ cơ." Hắn nhẹ nhàng nói, giống như đang cẩn thận làm nũng.
Đúng là yếu đuối không thể chăm sóc cho mình.
Khiến người ta thương hại.
Trong thư phòng, phu quân khẽ lau mép tách trà mơ đặt trên bàn.
Động tác lau của hắn gọn gàng, nhẹ nhàng tập trung.
Ung dung thong thả, không cảm nhận được nguy hiểm.
Hắn đang rất tức giận.
“Muội muội, muội tên gì?" Ta hỏi cô nương phu quân mang về đang quỳ ở một góc.
"Tên của thϊếp là...."
Nàng ta còn chưa nói xong, phu quân đã đặt ly trà xuống tạo ra tiếng vang khiến nàng ta sợ đến mức không dám rên một tiếng.
"Phu nhân gọi muội muội thật thuận miệng." Giọng của hắn bình tĩnh.
"Người ta gọi chàng là ca ca, sao chàng phải buồn bực?" Ta thật lòng an ủi, "Người ta cũng không thể gọi chàng là thúc thúc, gọi thế là hời cho chàng rồi, ở đấy mà tức giận nữa."
Hắn nghe vậy bèn cười, ngoài cười nhưng trong không cười, gọi thẳng tên ta: "Lý An Nhược, nàng cảm thấy bây giờ vi phu bao nhiêu tuổi?"
Nói thật, gương mặt của phu quân trông rất trẻ, nhất là khi mặc quan phục màu đỏ vào, cưỡi ngựa đi trên phố.
Trông cực kỳ nổi bật.
Chỉ là mười mấy tuổi hắn đã đỗ Trạng Nguyên, nhiều năm lặn lội trong chốn quan trường nên gương mặt không hiện vẻ vui buồn.
Hắn thành danh khi còn trẻ, lòng dạ rất giống con cáo già không lộ đuôi.
"Mặc dù gả cho hắn thì vinh sủng bất tận." Lúc ấy khi cầu hôn, phụ thân ta nói với ta, "Chỉ là con quá yếu đuối, sợ sẽ bị hắn ăn đến xương cốt cũng chả còn."
Ta và phu quân môn đăng hộ đối, nổi tiếng ở kinh thành.