Câu Chuyện Của Một Lính Đánh Thuê Thú Nhân

Chương 41: Sơ Lorenta

Ngay cả khi ta hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra, cô ấy vẫn bất động như thể bị sét đánh vậy.

Tuy nhiên, cô ta chỉ nhàn nhạt tự nhủ: “Không thể nào, chuyện đó…”.

Không còn cách nào khác… và nhẹ nhàng kéo cánh tay gầy gò của cô ấy ra.

Đủ rồi, ta phải về sớm. Nghe được những lời đó, cô ấy dường như cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Điều kỳ lạ là vết sẹo đó thậm chí còn không có dấu hiệu mở ra.

…Vậy đó là cái gì ? Ta tự hỏi liệu có ai đó đang trốn trên gác mái không... Không, ta không biết.

“Ừm, có lẽ chúng ta đã gặp nhau ở đây nhờ sự hướng dẫn của Dinare-sama, ngài đến gần đây lần nữa không?”

Cô ta đột nhiên nói gì khi chúng ta chia tay vậy ?

Ta không hề có hứng thú với loại tôn giáo này, và ta lại bận rộn với nhiều công việc khác nhau nên ta đã đưa ra một lý do chính đáng.

Ngoài ra……

“Ta đang để một đứa nhỏ đợi ở bên ngoài, ta không muốn cứ để nó một mình mãi như vậy."

"Ơ, ngài có con ?"

Ah. Đó là tất cả những gì ta trả lời, và ta cố gắng rời khỏi nhà thờ... nhưng.

"Xin lỗi, một điều cuối cùng, ừm, ngài chỉ cần để lại tên thôi."

"Không được." Với một tiếng thở dài, "Rush. Đó là cách mọi người gọi ta."

Cô mỉm cười nhẹ rồi khoanh tay và ngón tay trước ngực. Nó có tư thế giống như bức tượng Dinare.

“Cảm ơn ngài… tôi quên nói tên mình!”

Cô ấy nói với tôi tên của mình trong khi cúi đầu xuống.

"Lorenta."

"Rush-sama. Tôi hy vọng ngài tiếp tục nhận được sự hướng dẫn sáng suốt từ Dinare-sama."

……Ngay khi rời khỏi nhà thờ, ta đã cảm thấy mệt mỏi.

Làm cái quái gi thế này ? Gặp một người phụ nữ xa lạ, người mình đầy máu... Ta sẽ không bao giờ đến đây nữa!

...và rồi tôi nhận ra rằng không thấy Chibi. Lẽ ra ta phải để nó trước cửa!

Lẽ vào rồi ra không nên đến đây lâu như vậy. Nhưng nó đã biến mất.

"Này Chibi! Con trốn ở đâu rồi ? Đừng giận ta, nhanh ra ngoài đi!"

Nhưng dù có lắng nghe cẩn thận, ta cũng không thể nghe thấy gì. Chỉ có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc lá cây.

Ngoài tòa nhà này ra, không có gì để che giấu ngoài những hàng cây dọc hai bên đường, và tóm lại, đó là một con đường buồn tẻ.

Không thể nào, hay là bắt cóc…!? Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng ta.

Những lúc như thế này, nếu ta có cái mũi thính thì ta sẽ theo mùi hương còn sót lại của Chibi… nhưng đáng tiếc, cái mũi của ta lại vô dụng.

Một cảm giác hối hận chạy qua đầu ta ngay lập tức. Ta đã làm một điều ngu ngốc ! Lỡ như nó có chuyện gì thì sao!

Vội vàng trở lại vườn táo cũng vô ích. Cũng không về với ông già đó. Nó không thể tự mình xách một giỏ đầy táo được.

Ta đã nghĩ đến việc hỏi người khác, nhưng ta thậm chí còn không có loại bạn đồng hành đó...hiện tại, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc về nhà và nói chuyện với Togari về tình hình.

Nó nặng như thể có một cục sắt trên lưng. Ta cầu nguyện trong lòng mỗi khi bước đi. Chibi ơi, hãy ổn nhé. Lúc đó lẽ ra ta nên đặt quả táo xuống và nhanh chóng quay lại. Ta không đủ tiêu chuẩn làm một sư phụ. Đó là lý do tại sao ta không muốn dựa vào điều gì mà ta không hiểu, dù đó là tôn giáo hay không.

Ta không biết mình đã đi được bao lâu. Khi ta về đến nhà thì trời đã tối.

Ta nên giải thích điều gì với Togari đây…

Ta bước vào nhà với thân hình nặng trĩu.