Câu Chuyện Của Một Lính Đánh Thuê Thú Nhân

Chương 5: Ý nghĩa của tự do

Ta không hiểu những gì Zeal nói vào lúc đó, "Anh có ổn như vậy cho đến hết đời không ?"

Những người trong hội luôn nói những điều giống nhau, chẳng hạn như, "Mày có thể quên tất cả những điều mày không thích khi uống rượu."

Chết tiệt, ta đã quyết định sẽ không uống thứ kinh tởm đó nữa.

Giống như Togari không thích máu, ta biết mình không thích gì.

Phải, là rượu. Thật ngu ngốc, những người thích uống và vui vẻ thưởng thức chúng.

Nhưng... ta thực sự không hiểu. “Nó” chính xác có ý nghĩa gì?

Kể từ đó, ta cảm thấy như mình đã tạo ra một thứ gì đó mờ ảo trong đầu mà không thể nhìn rõ được.

Zeal đã không xuất hiện nữa kể từ lúc đó. Bởi vì cô ấy cố một công việc đi thám thính đất nước láng giềng. Sư phụ bảo rằng chúng ta sẽ không gặp được cô ấy trong một thời gian.

Chính vì thế ta đã lao vào công việc để cố quên "chuyện ấy". Ta vẫn không biết mình đã gϊếŧ bao nhiêu người.

Togari nói, "Dạo này anh trông khó ở quá", nhưng trong trường hợp này, chỉ cần đấm cho hắn im lặng là sẽ ổn thôi.

Khi những ngày này tiếp tục, ta nhận thấy rằng số lượng công việc từng là 2-3 lần một tuần đang giảm dần xuống còn một lần một tuần, rồi nửa tháng một lần.

Khi hỏi sư phụ tại sao, ông ấy chỉ lẩm bẩm buồn bã, "Chiến tranh sắp kết thúc." Sau đó, ông ấy chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Nghĩ lại, sư phụ ta dạo này hình như nhỏ đi, tóc bạc phơ, mất cả khí thế ăn nói lẫn chí khí.

Những người xung quanh ta đều nói rằng đó là do tuổi tác, hoặc vì chiến tranh là lẽ sống của ông.

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, mục đích sống của ngươi là gì?" Cũng giống như lần đó, mỗi ngày trong lúc luyện tập, ngài đánh ta ngã lăn ra đất, nhưng đến giờ ăn, ngài luôn đút cho ta một bát lớn, mỗi khi có chuyện gì, ngài lại nói: “Ngươi là nhất, " với một nụ cười. Sư phụ, tại sao ngài lại hành động một cách lặng lẽ và vô tư như vậy……

Một ngày nọ, ta được triệu tập đến nhà của sư phụ.

Ngôi nhà nơi sư phụ sống hơi xa so với doanh trại bang hội nơi ta đang ở.

Từ đó, ngài luôn đến doanh trại, đào tạo mọi người và nói về các yêu cầu công việc. Đó là lý do tại sao chúng ta về cơ bản không đến nhà của sư phụ. Vả lại, đến đây thì ta cũng chỉ mới đến đây hai ba lần thôi. Ta không phải đến đó. Nhưng đối với ta, ta không thực sự thích ngôi nhà này, hay đúng hơn là căn phòng nơi sư phụ ở. Lý do rất dễ hiểu khi bước vào, đặc biệt là đối với những thú nhân như ta.

Mở cánh cửa gỗ dày và nặng được chạm khắc bằng những chiếc lá và hoa tinh xảo...

Ta không biết đó là sở thích gì, nhưng đây là căn phòng mà sư phụ luôn ở, được gọi là phòng nghiên cứu.

Ngay sau đó, mùi hương trộn lẫn với nhiều loại hoa khác nhau xông vào mũi. Ta nghe nói rằng đó là một loại hương cao cấp được đặt hàng từ một quốc gia nào đó, nhưng... nó khá khó chịu đối với khứu giác của thú nhân như ta. Cho dù mũi ta có hơi điếc đi nữa, ở đây cả ngày sẽ khiến ta đau đầu.

Ngoài ra, ta còn ghét tấm thảm trải sàn hơn nữa.

Tấm thảm trải trong phòng sư phụ có lông dài và rất bông nên đi lại rất khó khăn. Hơn nữa, lòng bàn chân và giữa các ngón chân của ta rất nhột…

Như đã nói trước đây, thú nhân không đi giày. Chân người quá mềm. Có nghĩa là, lòng bàn chân của chúng ta cứng hơn của họ... Thật khó để tả, nhưng nếu loài người đi trên những con đường gồ ghề trong nhiều ngày liên tục, thì chúng sẽ bị phồng rộp và chảy máu ở lòng bàn chân và nếu giẫm lên đá sắc nhọn nó đau đến mức phải nhảy dựng lên.

Tuy nhiên, đối với một thứ như ta, người đã quen với việc chạy trên bùn và mặt đất nhuốm máu của chiến trường, cảm giác này thậm chí còn kinh tởm hơn.

Trong khi phần nào chịu đựng được, ta đi đến chiếc bàn sang trọng nơi sư phụ ta đang ngồi, và với một nụ cười cô đơn trên khuôn mặt, ngài đưa cho ta một chiếc túi da nhỏ.

Ta luôn đưa tiền cho ngài, nhưng tại sao hôm nay lại đưa cho ta?

Hơn nữa, bình thường sẽ có tiếng leng keng nặng nề của tiền vàng và bạc, nhưng từ chiếc túi da này lại vang lên một âm thanh thô ráp khác hẳn.

Bên trong chiếc túi nhỏ đến mức có thể nằm gọn trong lòng bàn tay tôi, bên trong có rất nhiều viên đá nhỏ lấp lánh.

Những thứ này được gọi là đá quý phải không? Ta nghe nói rằng nó đáng giá hơn cả tiền bạc, và nếu tặng nó cho một người phụ nữ như Zeal, họ sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng tại sao lại cho ta ?

Ta hỏi ông chủ.

"Cho đến bây giờ ngươi vất vả rồi, đây là tiền tích góp của ngươi, ngươi muốn dùng thế nào cũng được."

"Cho đến bây giờ...? Cho đến bây giờ nghĩa là gì? Ta sẽ tiếp tục làm việc vì ngài mà."

Nhưng trái với lời ta nói, sư phụ chậm rãi lắc đầu.

"Không, nó có thể sẽ kết thúc sớm thôi, cuộc chiến trường kỳ này. Vì vậy, theo một cách nào đó, đây có thể là một món quà chia tay...những viên ngọc tuy nhỏ, nhưng chúng rất đáng giá. Vậy đó, với một ngôi nhà nhỏ ở ngay gần đây .Với số tiền này, ngươi có thể sống tự do."