Chương 4
Giấy tờ ly hôn đã đưa cho Hạ Thượng Thần rồi, anh cũng đồng ý trong cục diện rối rắm này chính anh sẽ giải thích với người nhà, kế tiếp Uông Hữu Huyên chỉ cần tìm thời gian phù hợp lặng lẽ rời đi là tốt rồi.Trong lý tưởng của cô tình cảnh hẳn là như vậy—— sáng sớm khi vẫn chưa có người nào tỉnh lại, Tiểu Đình liền tới đón cô, sau đó mang theo cặp da nhỏ, cũng không quay đầu rời khỏi tòa ác linh cổ bảo trên núi Dương Minh này, trở lại nhân gian, mở ra con người mới. (ác linh: mắc ói, buồn nôn; cổ bảo: cổ xưa)
Nhưng trên thực tế, bọn họ ở chỗ này bởi vì rất cao nên không có mấy chiếc xe đi lên cả, ra vào đều có lái xe đưa đón nên chính cô càng không rõ ràng lắm, rốt cuộc từ chỗ quẹo vào đi thẳng lại tiếp tục hai vòng, tiếp theo quẹo phải tới một cái đường nhỏ, chỉ là giải thích như vậy thật lâu, nửa giờ qua đi, Tiểu Đình vẫn không hiểu nổi phải đi như thế nào, đang ở lần giải thích thứ n, một bên chồng trước nghe không vô mở miệng.
"Nói Dương Tú Đình ở nhà chờ là tốt rồi, anh chở em qua."
Uông Hữu Huyên rất muốn nói không cần, nhưng cẩn thận ngẫm lại, chờ giải thích rõ ràng, thì cha mẹ chồng cùng em chồng đều đã rời giường, như vậy cô phải lùi lại một ngày rời đi, cân nhắc hai phía đều hại, cho nên cô lập tức gật đầu như bằm tỏi, "Cám ơn anh."
"Vợ chồng một thời gian, không cần cảm ơn."
Người đàn ông rất nhanh rửa mặt thay quần áo, cầm lấy chìa khóa xe, thấy hành lý của cô, nhíu nhíu mày, "Chỉ mang theo bấy nhiêu đồ thôi sao?"
Va li hành lý hai mươi tấc, có thể chứa bao nhiêu?
"Em nghĩ trước mang nhu yếu phẩm theo là tốt rồi, chờ em bắt đầu làm việc, tìm phòng ở cho mình...... Đến lúc đó anh đem quần áo cùng gì đó gửi cho em...... Có thể a?"
"Không vấn đề."
Nói thực ra, anh còn lo lắng cô bỗng chốc đem đồ vật chuyển đi sạch sẽ, ý nghĩ cô hoàn toàn không muốn cùng anh có chỗ nào liên quan.
Hữu Huyên cũng không biết, anh sở dĩ đồng ý ly hôn, không phải bởi vì không nghĩ cuộc sống cùng cô ở cùng một chỗ, mà là bởi vì biết rõ cô ở trong nhà này không cách nào thả lỏng.
Chỉ cần cô là con dâu Hạ gia, liền không có khả năng rời xa chỗ này.
Anh đương nhiên có thể mang theo vợ chuyển ra ngoài ở, tu bổ tình cảm của hai người, chính là một khi làm như vậy, quan hệ ruột thịt trong lúc đó sẽ bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt.
Ba mẹ từ nhỏ đối với anh rất tốt, yêu thương anh, cũng tôn trọng anh, cho dù anh đã từng tạm nghỉ học một năm chạy xe đạp đi du lịch vòng quanh thế giới, bọn họ đối với anh cũng là bao dung hết thảy, sau khi kết hôn cũng hứa hẹn, tận lực đối tốt với Hữu Huyên —— ba mẹ không có cay nghiệt với cô, không có ngược đãi cô, không có vênh mặt hất hàm sai khiến, cũng chưa từng cho thấy sắc mặt, bọn họ cố sức vì anh để có thể bày ra sự thân mật với con dâu, chỉ là, thích cùng không thích, thật sự không có lý do gì.
Ba mẹ cùng Hữu Huyên không hợp, cũng không phải lỗi của ai, cũng chỉ đơn thuần là không hợp ý, nếu như anh mang theo Hữu Huyên chuyển ra khỏi cái nhà này, vậy sẽ làm lòng cha mẹ đau đớn, cũng sẽ làm cho cha mẹ đối Hữu Huyên càng có ý kiến.
Ly hôn là một phương pháp không tồi.
Hữu Huyên có thể quang minh chính đại rời đi, tự trải qua cuộc sống mình muốn, anh từ giờ trở đi sẽ chậm rãi giảm bớt lượng công việc, đổi một loại phương thức này để gắn bó tình cảm.
Mấy ngày nay, anh suy nghĩ thận trọng một năm này xác thực quá xem nhẹ đối với vợ, anh bề bộn nhiều việc, muốn về sau về sau, vĩnh viễn đều là từ nay về sau, cho đến lúc Hữu Huyên đưa ra ý kiến ly hôn, anh mới nhìn thẳng vào sự thật, tình cảm nhiều hơn nữa cũng không cách nào đền bù khiếm khuyết thiếu ở chung tạo thành xa cách.
Ly hôn chẳng qua là phương pháp giúp cô nghỉ ngơi, không phải hai người ngừng quan hệ —— kết hôn cũng có thể ly hôn, chồng trước đương nhiên có thể tiếp tục theo đuổi vợ trước.
Ngày đó bắt đầu, anh tự nói với mình, chỉ cần có cơ hội, anh có thể làm tất cả vì cô, vô luận là chuyện nhỏ bao nhiêu.
Không còn là từ nay về sau, mà là hiện tại.
Sáng sớm ngày mùa hè, xe Hạ Thượng Thần vững vàng chạy ra khỏi nhà.
Uông Hữu Huyên mở cửa sổ xe ra một chút, híp nửa con mắt, nghiễm nhiên một bộ dáng hưởng thụ gió mát vào sáng sớm ngày mùa hè.
"Chúng ta thật lâu không có như vậy rồi."
"Anh bận rộn chứ sao."
Năm chữ, vô cùng đơn giản, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào ——cô đã từng thương yêu anh, liền oán trách đều lười.
Không có tâm tình, cũng chỉ là tự thuật một việc.
"Hữu Huyên, thực xin lỗi."
"Cũng không còn cái gì phải xin lỗi, lúc trước anh theo em cầu hôn thì kỳ thật em cũng rất cao hứng, chỉ là em chậm rãi hiểu được, trên thế giới tình cảm là thứ không ai có thể cam đoan điều gì, anh nói anh sẽ rất yêu quý em, em tin tưởng lúc ấy anh rất thật tình, cho dù là hiện tại, nhớ tới ngày đó có gió đêm cùng những vì sao, nhớ tới nét mặt của anh, cũng còn là một khắc lóe sáng trong đời em, em cũng không bởi vì kết quả hiện tại sẽ cảm thấy đó đều là giả dối."
Hữu Huyên dừng một chút, lo lắng tìm từ, "Ngay lúc đó thật sự hạnh phúc, tình yêu cũng là thật, chỉ là......Em không có biện pháp vượt qua cuộc sống như vậy, lừa mình dối người có thể duy trì mặt ngoài, chỉ cần không lộ ra chân tướng, em vẫn lo được người khác hâm mộ là cô bé lọ lem gả vào nhà giàu có——khu nhà cao cấp giống cảnh trong phim, mỗi quý sẽ có người cầm y phục đi theo chân ghi chép mục nhỏ để cho em chọn lựa, mẹ chồng mua châu báu đồ trang sức cũng nhất định sẽ có phần em, xuất nhập đi lại đều có đưa đón, thìa rơi trên mặt đất đều có người giúp em nhặt...... Chính là, em tuyệt không cảm thấy hạnh phúc, đây không phải hạnh phúc em muốn."
"Em có phải hay không rất giận anh luôn đi công tác?"
Cô gật đầu, "Em còn rất giận anh coi cái USB như bảo bối vậy."
"Đó là công việc của anh."
"Em biết rõ, cho nên em không có đem nó ném vào thùng rác."
Cô hận chết cái USB kia. (USB: không làm gì mà cũng dính đạn nữa trời !!!)
USB của anh tuyệt đối là một trong những sát thủ hôn nhân của cô, cô thật sự rất không có ý nghĩ bỏ qua cho nó.
Chỉ là, vợ nhỏ của anh để lại trong cặp tài liệu, trên thế giới này dám động vào cặp tài liệu của anh không có vài người, nếu như không thấy, nghi phạm lớn nhất chính là cô, cô không nghĩ mình chọc vào phiền toái. (Tiểu lão bà á, chị đang nghĩ gì vậy trời =.=! )
Uông Hữu Huyên nghiêng đầu nhìn anh, "Bất quá thành thật nói cho anh biết, buổi sáng em thu dọn đồ đạc thì từng có một lần xúc động muốn tìm nó."
Người đàn ông lộ ra một nụ cười khổ, "Còn gì nữa không?"
Bọn họ thật lâu không có trò chuyện rồi, thừa cơ hội này, anh muốn biết Hữu Huyên đối sự tình nào thấy bất mãn, anh phải hiểu, mới biết được phải sửa đổi như thế nào.
"Còn có em cũng chán ghét anh cùng Phùng Nhã Trung còn có Trình Khả San khoảng cách gần như vậy.”
"Các cô ấy là một người là bạn hợp tác công việc, một người là thư kí tốt."
Đối với văn phòng mà nói, kế toán viên cao cấp cùng luật sư đều không thể thiếu, anh cùng Phùng Nhã Trung vì vậy hợp tác không tồi, về phần Trình Khả San là nữ thư ký vạn năng của anh, năng lực làm việc rất tốt, trọng điểm chính xác, hai người con gái này chưa từng đối với anh tỏ vẻ hảo cảm, công việc là công việc, tuyệt không mập mờ.
Đại khái nửa năm trước bọn họ vì chuyện này mà cãi nhau, anh còn tưởng rằng mình đã giải thích được rất rõ ràng, cũng giành được thông cảm của cô, không nghĩ tới......
"Em còn rõ ràng Phùng Nhã Trung là thanh mai trúc mã của anh, ba mẹ anh coi cô ấy là người vợ tốt nhất, biết rõ Trình Khả San quá ngũ quan, trảm lục tướng* mới giành đến công việc này, mà cha cô là lão Đại trong giới chính trị, nhưng anh phải biết rằng...... Quên đi, hiện tại nói những thứ này đều không có ý nghĩa gì." (*quá ngũ quan, trảm lục tướng: qua năm cửa ải, chém sáu tướng. Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn ; ** giới chính trị )
"Anh đang nghe."
Cô lộ ra vẻ mặt kỳ quái, "Muốn nghe vợ trước phàn nàn?"
"Ly hôn là em nói, anh muốn biết rõ nguyên nhân."
"Anh chừng nào thì trở nên kỳ quái như thế rồi?"
"Nói mau." Xe gần đi vào nội thành rồi, anh không thừa dịp cơ hội thật tốt này đem nội tâm bất mãn của cô đào ra, sau này nếu tự nhiên hỏi ra những chuyện này cũng không phải là dễ dàng như vậy.
"Hạ Thượng Thần, anh quá lãng phí sự thông minh của anh, loại vấn đề này còn muốn hỏi em? Đổi chỗ mà thử suy nghĩ một chút, giả thiết em cùng một soái ca hợp tác công việc, lại có một cái soái ca thư kí, em cùng soái ca một vì liên quan đến công việc sẽ ở ngoài qua đêm, năm trăm gian phòng khách sạn lớn, em lại cùng soái ca một ở chung một phòng, nguyên nhân là soái ca sợ ma nên em muốn bảo vệ anh ấy, ông xã khó chịu không quan hệ, cảm giác của soái ca mới là quan trọng nhất."
Hạ Thượng Thần không nói gì.
Bởi vì Phùng Nhã Trung sợ ma, cho nên đi công tác đến giờ bọn họ đều là đặt phòng chung hai người hai giường, Hữu Huyên sau khi biết rất có ý kiến, anh cũng đáp ứng sau này sẽ phân phòng, chính là, mỗi khi ở khách sạn làm thủ tục thì thấy ánh mắt cầu khẩn của Phùng Nhã Trung, anh lại có cảm giác không cách nào cự tuyệt.
Bọn họ từ nhỏ nhận thức chung, cô chính là một người rất nhát gan, loại sợ hãi này không sai, anh không đành lòng gặp cô bởi vì ngủ không được mà hôm sau mang theo mắt thâm quầng.
Chính là nếu như trao đổi trên lập trường, anh xác thực cũng rất khó tiếp nhận Hữu Huyên đi công tác cùng người đàn ông khác mà ở cùng một gian phòng, nhất là điều kiện tiên quyết tại khánh sạn rõ ràng còn có rất nhiều phòng trống.
"Sau đó thì sao, soái ca thứ hai luôn vào mười giờ mười một giờ tối gọi điện thoại, không có chuyện gì, chỉ là muốn cùng em xác định nội dung công tác ngày mai, ông xã khó chịu a, loại chuyện này buổi sáng ngày mai đến văn phòng nói sau thì tốt rồi, làm chi cần phải vào thời gian dành cho gia đình người ta mà gọi điện thoại đến, giả mượn danh nghĩa việc công thuận tiện thảo luận một chút việc tư, ông xã mất hứng không quan hệ, bởi vì em rất vô tư trong sáng, em cùng anh ấy không có suy nghĩ gì khác cho nên cơ hồ mỗi ngày buổi tối đều cùng soái ca liên lạc qua hai đường dây nóng." (*ở đây chắc là lòng khác, suy nghĩ khác; **đường dây nóng, đường dây khẩn)
Anh thật không biết nên nói như thế nào.
Đây là thói quen của Trình Khả San, cô trước lúc đi ngủ sẽ xác định tất cả nội dung công việc vào ngày mai, đại khái ba năm phút, sau đó nói một ít chuyện riêng, bình thường sẽ không vượt qua mười phút —— đương nhiên, nếu như là Hữu Huyên mỗi ngày trước ngủ cùng người đàn ông khác nói điện thoại mười phút, xác thực rất khó làm cho người ta nhẫn nại.
Trong nháy mắt, với chỉ số thông minh 140 Hạ Thượng Thần phát hiện mình giống như không xứng với con số này, nguyên nhân anh không thông minh, thật ra thì, anh rất đần.
Anh cho rằng thẳng thắn vô tư là tốt rồi, nhưng là đã quên lo lắng cảm nhận của vợ.
Uông Hữu Huyên nhìn phong cảnh màu xanh biếc ngoài cửa sổ, giọng điệu rất có cảm xúc, "Kỳ thật em rất khó vượt qua, thật."
"Thực xin lỗi, là sơ sót của anh."
"Em chỉ là muốn nói cho anh biết cảm giác hiện tại của em, không phải muốn anh xin lỗi." Huống chi hai người đi đến lúc này, nói cái gì nữa đều không ý nghĩa.
"Anh biết rồi."
"Thật sự?" Bọn họ đã lâu không có nói chuyện nhiều rồi, cô thật sự có điểm hoài nghi anh nói biết là có ý tứ gì.
Cô một mực không khóc, nhưng là muốn đi qua hai năm ngọt ngào luyến ái cùng ba năm cuộc sống hôn nhân, cảm giác thật sự là một trăm vạn lần muốn thở dài.
Nghiêm khắc mà nói, bọn họ chỉ có một lần cãi nhau to tiếng chính là nửa năm trước thời điểm cô phát hiện anh đi công tác đều cùng Phùng Nhã Trung ở một phòng.
Lúc ấy anh cố gắng giải thích, nhưng về sau không địch lại cơn giận của cô, cuối cùng bọn họ đi tới thỏa thuận, từ nay về sau đi công tác cho dù nghỉ đêm tại khách sạn mà bên cạnh là nghĩa địa, anh cũng sẽ không ở cùng phòng với Phùng Nhã Trung, về phần cô, thì quên chuyện này, không làm cho hiểu lầm này trở thành nguyên nhân không vui.
Kết quả ——
Kết quả chính là, cách tháng anh đến Nhật Bản công tác, hai người gọi điện thoại, cô nghe thấy có thanh âm TV, kênh âm nhạc, khả năng đang truyền hình một buổi biểu diễn của một ca sĩ nào đó, nhưng Hạ Thượng Thần là người trên căn bản là không xem TV, cho dù mở TV cũng chỉ xem kênh tin tức cùng kênh tài chính và kinh tế, kênh âm nhạc...... Đó là không có khả năng.
Xem tivi là một người khác hoàn toàn.
Một tháng sau, hóa đơn thẻ tín dụng đến, khách sạn Tokyo xx, một vạn tám ngàn yên, lên mạng tra thử, rất tốt, bảng giá phòng đôi. (Tranhquy: chẹp! đừng khinh thường phụ nữ nhá, cho dù người đó có hơi khùng =.=!!)
Bọn họ vẫn ở cùng phòng.
Bà xã nổi giận không bằng được sự thiếu ngủ của Phùng Nhã Trung —— Uông Hữu Huyên nghĩ, có lẽ cô đối với anh cảm tình dần dần biến mất là từ sau chuyện này.
Hạ Thượng Thần đem cảm giác thanh mai trúc mã đặt ở trước lời hứa với vợ, điều này làm cho cô không biết nói gì, cũng rất bất đắc dĩ, thật đáng buồn chính là, cô đã không nghĩ muốn ầm ĩ với anh.
Trên tay đã có chứng cớ, chính là cô ngay cả ham muốn hỏi đều không có.
Hỏi thì thế nào ?
Chẳng qua là đem tất cả tranh cãi cùng thỏa thuận trở lại một lần, sau đó ai biết lần sau đi công tác, anh không phải sẽ lại lựa chọn bảo vệ cái kia "Chúng ta trước giờ thật sự chỉ là tình nghĩa anh em” thanh mai trúc mã?
Thật sự là......
Cô không nên nói những điều này, hai người như là đã không có vấn đề gì rồi, từ nay về sau tỷ lệ gặp mặt cũng không lớn, cô vốn là muốn chia tay đúng lúc lại bởi vì anh một mực truy vấn mà khiến cho giống đang tranh chấp, bọn họ kết hôn vào thời điểm rất tốt đẹp, ly hôn thời điểm cũng có thể như vậy mới đúng.
"Hạ Thượng Thần, em nói những chuyện này bởi vì anh muốn biết nguyên nhân, tất cả không cần phải xin lỗi, một chút cũng không giống anh. Em trước kia chính là thích anh rất có tự tin, bộ dạng phát sáng."
"Tới lúc chúng ta quyết định ly hôn, em còn cảm thấy anh lóe sáng sao?"
"Đương nhiên." Chỉ là lóe sáng không thể trở thành trụ cột tinh thần của cô thôi.
Uông Hữu Huyên ngẫm nghĩ lại bổ sung, "Nếu như em là nhân viên hoặc là trợ lý trong văn phòng luật, mỗi ngày nhìn thấy anh tây trang thẳng, bởi vì công tác mà vẻ mặt toả sáng, em nhất định sẽ yêu anh, yêu đến chết đi sống lại." Tựa như lúc trước cô dùng thân phận học muội sùng bái anh, sùng bái muốn chết được.
Cô nhìn thấy trên người anh một loại hào quang, xinh đẹp đến nỗi làm cho cô mê hoặc.
"Tin tưởng em, bộ dáng nghiêm túc của anh rất hay." Chỉ là cô không phải không oán không hối, chỉ cần có thể giúp đỡ anh như những người kia là tốt rồi..., chính là một con mèo nhỏ chó nhỏ, cũng muốn được chủ yêu, huống chi cô là một con người.
Cô nói suốt làm cho tâm tình Hạ Thượng Thần có phần phức tạp.
Anh đương nhiên rất cảm tạ cô đối với anh trước mặt tán thưởng, nhưng là, anh cũng nghe ra cô không giải thích rõ ràng cái phần kia là cái gì.
"Ai u, anh không cần phải làm ra vẻ mặt này a. Cười một cái."
Hạ Thượng Thần rốt cục nở nụ cười, "Anh cảm thấy hai người chúng ta quả thực giống như bệnh tâm thần." Nào có người vừa ly hôn cứ như vậy, cảm giác rất kỳ quái —— bất quá đây mới là Uông Hữu Huyên, không phải sao? Cô vốn không giống với đại bộ phận người khác. (Tranhquy: bây giờ anh mới nhận ra cả hai người đều bệnh sao, em thì thấy ngay từ đâu cơ…
"Con không sao." Hạ Thượng Thần cầm lấy cà phê Trần tẩu vừa pha giúp anh đem lên, mỉm cười, "Ba mẹ, Vũ Thần sớm, ăn cơm đi, hôm nay con còn muốn đi làm."