Thượng Quan Vũ nhìn hai người họ mà thầm cảm thấy vô cùng xứng đôi, so với tứ hoàng tử kia thì thân phận và địa vị của Dương Vương vô cùng tốt.
Mặc dù Y lạnh lùng, tính tình khó gần nhưng lại rất có quy tắc và nhất là dù đã hai mươi tuổi nhưng chưa có bất kỳ một thị thϊếp nào cả.
Thượng Quan Vũ đã dần dần tính toán kế hoạch, thê tử chỉ để lại duy nhất cho ông một nữ nhi nên ông luôn mong con được sống hạnh phúc như vậy xuống dưới hoàng tuyền ông sẽ không cảm thấy thẹn với thể tử.
Nhìn bát đồ ăn bị chất đầy mà Phi Yến mếu máo lắc đầu :
"Huynh không ăn mà cứ gắp cho muội, muội ăn làm sao hết được cơ chứ ".
Thiên Dương liền nói :
"Muội vừa mới khỏi bệnh chịu khó ăn nhiều một chút, muội nhìn muội xem thật nhỏ bé chẳng giống như hồi nhỏ gì cả ".
Cả ba người ăn xong bữa cơm trong sự vui vẻ, lúc về Dương Vương nhất quyết tiễn hai người về phủ.
Thượng Quan Vũ muốn tạo riêng tư cho hai người liền lấy lý do phải đi rà xát quân tình nên không thể về cùng được.
Thấy trời còn sớm Thiên Dương liền dẫn Phi Yến ra ngòai thành đi dạo, hít thở không khí trong lành, tóc nàng nhẹ bay trong gió .
Phi Yến thuộc mẫu người không phải xinh đẹp xuất sắc nhưng ở nàng có một thứ gì đó rất lôi cuốn người khác.
Đôi mắt to tròn, lông mi cong vυ't,đôi môi mọng đỏ ,làn da trắng mịn màng khiến ai vừa gặp cũng đều siêu lòng.
Thiên Dương cứ đứng ngắm nhìn nàng không chớp mắt, cô gái nhỏ giờ đây đã trưởng thành trở thành một thiếu nữ thướt tha yêu kiều.
Chàng thật tiếc vì không nhìn được quãng trưởng thành của nàng.
Lúc trước vì mâu thuẫn với hoàng huynh và mẫu hậu nên Thiên Dương mới bỏ hoàng cung để về nông trang ở tạm ,ai ngờ thời gian đó Y gặp nàng đó là quãng thời gian vô cùng tươi đẹp.
Nàng như một làn gió mát thổi tan ngững muộn phiền của Y, vì sao mà Y không muốn sống trong hoàng cung, một nơi mà ngay cả người thân cũng lừa gạt lẫn nhau, tranh đấu thảm khốc giữa các phi tần.
Trước khi lâm chung tiên hoàng không yên tâm đã giao cho Y một đội binh mã để tự vệ phòng trường hợp bất trắc.
Nhưng ai ngờ đâu mẫu thân và hoàng huynh ruột của Y cứ một mực không tin tra khảo Y đủ điều khiến cho Y chán nản mới quyết định ngao du tứ phương là vì nguyên nhân như thế.
Đến người thân thiết ruột thịt còn tính kế cả mình vậy thì Y còn ở hoàng cung để làm gì chứ.
Đến khi trời gần tối Thiên Dương đưa Phi Yến về phủ, trước khi rời đi Y còn nói :
"Ta có thể gặp muội được hay không ?".
Phi Yến cười vui vẻ :
"Thiên Dương ca ca muốn gặp muội lúc nào thì gửi thư báo cho muội là được mà,muội sẽ ra gặp huynh ".
Dương Vương vẫy tay chào từ biệt nàng, Y thầm đặt tay lên vị trí trái tim của mình, có một thứ gì đó đang chảy qua khiến cho tâm tình của Y rạo rực không thôi.
Y Cưỡi ngựa và trở về phủ bất giác nở một nụ cười khiến cho thuộc hạ xém một chút nữa là ngã ngưa.
Trở về phủ Phi Yến cảm thấy rất vui vẻ, hóa ra ca ca ngày nhỏ của nàng lại có thân phận thật lớn nếu thế thì thật tốt cho nàng, dù gì có thêm người đứng ra bảo vệ vẫn hơn là không có một ai.
Vừa đi vừa suy nghĩ nên nàng đâm sầm vào người đang đi tới không ai khác chính là nhị muội của nàng Thượng Quan Lạc.
Phi Yến bị đâu nên cau mày nói:
"Vì sao ngươi lại ở đây, không phải phụ thân đã phạt cấm tức ngươi không được ra khỏi phòng sao ?".
Thượng Quan Lạc nhìn thấy Phi Tuyết vội quỳ xuống vẻ mặt thật đáng thương một cách giả tạo, nàng ta nói :
"Đại tỷ, Tỷ tha lỗi cho ta đi thật ra không phải ta muốn hại tỷ đâu, bởi vì ta nghe thấy An Bình quận chúa nói xấu tỷ tỷ nên muội mới tức giận bất bình thay cho tỷ tỷ thôi, ai ngờ nàng ấy lại hành động như thế ".
Phi Yến lạnh lùng cười :
"Đời này ta ghét nhất những người dám làm nhưng không dám nhận, muốn người ta không biết thì đừng có làm, ngươi thu ngay bộ dạng giả tạo của ngươi đi ta nhibf mà phát nôn ".
Rồi nàng quay sang quát thị vệ :
"Phụ thân dặn các ngươi làm sao mà lại để nhị tiểu thư chạy ra ngoài thế nay, nếu có việc nhỏ như này mà các người còn không làm nổi vậy phủ Trấn quốc nuôi các ngươi để làm gì chứ , đưa nhị tiểu thư về phòng, không có lệnh của phụ thân mà để nhị tiểu thư ra ngoài thì cút khỏi phủ đi ".
Nói xong Phi Yến liền cất bước đi về phía phòng mình, nàng không muốn nghe lời giả tạo như thế nữa,nàng nghe quá đủ rồi.
Thị vệ nghe thấy vậy thì vội vàng nhanh chóng mời nhị tiểu thư về phòng, đùa đâu mà trong phủ này người có thực quyền là đại tướng quân tiếp đến là đại tiểu thư bọn họ nào dám trái ý chứ.
Thượng Quan Lạc nhìn theo hướng Phi Yến rời đi mà nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt của ả ta như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, ả ta đứng dậy hậm hực đi về phía phòng mình.