Nhân Khí Nhân Vật Sắm Vai Trung

Chương 2: Truyện tranh đổi mới

[ vì ngài mở ra thông đạo... Hoan nghênh trở lại hiện thực. ]

Âm thanh nhắc nhở không có cảm tình của hệ thống vàng lên, tựa hồ nói rõ ‘ thí luyện ’ kết thúc.

Trong bóng đêm, thành thị tên là Giao Hoang biến mất ở trước mắt, không khí hàm ướt của gió biển cũng biến mất ở chóp mũi, khi Lê Lê mở mắt lần nữa cô đã trở lại phòng ngủ của mình.

Rèm cửa phòng tại ban công bị chê kín, mùng ở trên giường cũng là loại che ánh sáng, trên giường một mảnh đen nhánh tựa như một cái quan tài.

Bạn cùng phòng đã ngủ, lúc này bên trong phòng ngủ đen như mực, vô cùng yên tĩnh.

Lê Lê thử nhúc nhích một chút phát hiện bản thân vẫn không thể động đậy, chỉ có thể tiếp tục nằm ở trên giường làm một cái tử thi lạnh lẽo.

[ bởi vì thời gian sinh tồn của ngài là 0, trước 6 giờ nếu ngài không tích góp được điểm sinh tồn, như vậy giao dịch kết thúc. ] Âm thanh hệ thống đúng lúc vang lên.

Lê Lê nghe như vậy, cười một tiếng, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Hiện tại 12 giờ tối, Lê Lê chết đột ngột trước 12 giờ, 12 giờ xuyên qua thế giới truyện tranh và trở về.

Mà thời gian truyện tranh đổi mới cũng là 12 giờ, cũng chính là truyện tranh vừa mới đổi mới, cho dù là nhiều người theo dõi thì cũng cần thời gian xem truyện.

Đạo cụ khi nãy là dùng tài chính mới bắt đầu để mua, cũng chính là ba điểm điểm sinh tồn mà hệ thống phân phát.

Rõ ràng, cô đã xài hết toàn bộ điểm sinh tồn.

Nếu trong sáu tiếng đồng hồ không có tích lũy được nhân khí, như vậy cô vẫn sẽ chết.

Nhưng là Lê Lê cũng không lo lắng, toàn bộ khẩn trương của cô hình như đều dùng vào lúc nói chuyện cùng chủ tiệm, lúc này cô còn nhàn nhã muốn trò chuyện cùng hệ thống.

“Hệ thống, ngươi có thể giao tiếp đúng không.” Lê Lê nói, không chờ hệ thống trả lời, cô lại nói tiếp, “Nói thật là tôi rất giật mình, ba điểm thời gian sinh tồn có thể sống ba ngày, các ngươi miễn phí tặng ba điểm sinh tồn cũng ý nghĩa lần đầu tiên cho dù tôi biểu hiện ra sao, đều có cơ hội sống được ba ngày, chờ đến lần đổi mới thứ hai của truyện tranh.”

Truyện tranh 《 cực hạn hắc bạch 》 ba ngày một chương, mà tài chính mới bắt đầu vừa lúc cũng là thời gian này.

“Nhưng hiển nhiên các ngươi cũng không phải là nhà từ thiện.” Cô nói.

Hệ thống không có trả lời, như là cam chịu.

Nó hình như chưa từng che giấu sự lạnh nhạt của chính mình, theo như lời của nó, nó chỉ phục vụ vì truyện tranh.

“Cho nên tôi cảm thấy, đó cũng không phải là đường lui cho tôi, mà là tài chính để biểu diễn. Các ngươi lấy lần đầu tiên xuyên qua là lần đầu tiên lên sân khấu của tôi, đánh giá tiềm lực của tôi.”

Ba điểm sinh tồn có thể đổi rất nhiều đồ vật, nhưng là nếu muốn đổi đồ vật liên quan dị năng thì có chút không đủ.

Sau khi Lê Lê xem toàn bộ thương thành lựa chọn 【miễn dịch dị năng ( 3 min ) 】, bởi vì cô biết, vị tình báo lái buôn có nhân khí cao kia có dị năng là loại hình lĩnh vực.

Chủ tiệm là mục tiêu thích hợp nhất của cô, có nhân khí, cô cũng hiểu biết, quan trong nhất là hắn biết khi nào nên thức thời.

Chỉ cần ngay từ đầu cô có thể trấn trụ được chủ tiệm, làm hắn nghĩ lầm cô là cường giả, là có thể cho cừu phủ thêm lớp da sói.

Vì thế Lê Lê lấy ba điểm sinh tồn đánh cược một phen. Cô ngụy trang bản thân trở thành dị năng cường giả kiêu ngạo, ăn vạ chủ tiệm.

Cô thành công, biểu diễn của cô kết thúc hoàn mỹ, hơn nữa lấy được cớ tiếp cận vai chính.

"Nhân khí truyện tranh và nhân thiết có quan hệ với nhau, nhưng càng quan trọng là số lần lên sân khấu ở truyện tranh.” Cô nói, “Truyện tranh đổi mới cũng chỉ vài cách như thế, các ngươi sẽ không đem cơ hội đưa cho phế vật.”

“Lần đầu tiên xuyên qua vừa lúc trùng hợp với thời gian đổi mới, cũng chính là cơ hội duy nhất có thể lên sân khấu ở truyện tranh, đúng hay không?”

Thiếu nữ tóc đen nằm ở trên giường, mắt nhắm lại, nhưng là cặp mắt của cô như là sáng ngời, phát sáng.

Cô hình như đang gặp hoàn cảnh tệ, nhưng cô cũng không có sợ hãi.

“Trùng hợp là, tôi cũng suy nghĩ như vậy.” Lê Lê nói, "Tôi cũng không muốn làm phế vật.”

Ở vào lúc chết đi cô mới kinh ngạc phát hiện, cô không cam lòng với cuộc sống bình thường không có gì xuất sắc.

Cô không muốn trở thành một con số, cô muốn mọi người nhớ kỹ tên của cô, cô phải dùng cơ hội khó có được này và trở thành truyện tranh nhân khí chi vương!

Mà sẽ không có người nào thích kẻ yếu, cho nên cô cần là kẻ mạnh!

Cho dù đó là ngụy trang, cô cũng sẽ tiếp tục diễn, chờ đến ——

Giả dối trở thành hiện thực.

...

Ban đêm 12 giờ, truyện tranh 《 cực hạn hắc bạch 》 đổi mới.

Khương Lan là người đọc trung thành của bộ truyện tranh này, thức đêm để chờ đổi mới. Lúc này cô nằm nghiêng người trong mền, ngón tay phủi vài cái trên điện thoại, nhấn vào chương đổi mới của truyện tranh.

Nội dung đầu truyện là tiếp tục chương phía trước, vai chính dựa theo kế hoạch của hắn yên lặng xâm nhập vào tổ chức dị năng, nhưng vào lúc tìm thấy "đường" thì gặp phiền phức.

《 cực hạn hắc bạch 》 tuy rằng đăng ở trên mạng, nhưng là thể loại cũng truyền thống, nội dung l không khác nhiều so với truyện tranh nhiệt huyết lúc trước.

Mục tiêu chủ yếu của vai chính là tìm được cha nuôi bị mất tích lâu năm, vào lúc bắt đầu cốt truyện ở Giao Hoang vai chính có được thư cầu cứu của ba Đường, vì thế lẻ loi một mình đi vào Giao Hoang cứu người.

Có thể nói hắn chỉ là đơn giản là muốn cứu người, vì thế rơi vào giữa phiền phức.

“Vai chính thật thảm.” Khương Lan lẩm bẩm một câu, sau đó lật qua trang, phát hiện đã thay đổi thị giác.

Trên truyện tranh, ba cái ô vuông nhỏ phân biệt vẽ ra tiền cược, sương khói, cùng tiền bạc, mà chủ tiệm mặc đường trang đầy quen thuộc đang nằm ở trên ghế nằm của hắn, mi mắt hẹp dài hơi nâng lên.

"Chủ tiệm cư nhiên lại lên sân khấu?” Khương Lan có chút hưng phấn, cô click mở làn đạn, quả nhiên nhìn đến rất nhiều người đọc giống cô đang hoan hô khi chủ tiệm lên sân khấu.

Chủ tiệm là một nhân vật ở mảnh đất màu xám không rõ là chính hay tà, nói hắn chính nghĩa, hắn lại là người có lợi từ giai cấp dị năng. Nói hắn tà ác, thì khi vai chính tìm đến hắn lại giúp đỡ vai chính rất nhiều.

Nhưng là người đọc không quan tâm mấy thứ này, Khương Lan là nhan khống, mà nhan sắc của chủ tiệm lại là sở thích của cô. Vì thế cô càng cảm thấy hứng thú với phát triển kế tiếp.

"Lần trước khi chủ tiệm lên sân khấu vẫn là cung cấp tín tức của ‘đường’ cho vai chính.” Cô vừa lẩm bẩm vừa lật trang kế tiếp.

Hình ảnh trong màn hình đột nhiên thay đổi.

Trên ô vuông nhỏ, cánh cửa sòng bạc rung động một chút.

Sau đó toàn bộ cánh cửa đổ rạp xuống mặt đất.

Bụi mù bay bốn phía, biến cố không chỉ làm kinh ngạc người trong tranh.

“Cái quỷ gì!” Khương Lan sợ hãi ra tiếng, “Đây là địa bàn của chủ tiệm đó!”

Cô không đi xem bình luận, lập tức lật xem trang kế tiếp, sau đó thấy được bộ dáng của người kiếm chuyện.

Trong truyện tranh, giữa bụi mù chậm rãi hiện lên một thân ảnh. Áo gió màu đen, quần tây cùng giày bốt Martin ôm lấy ống quần, cổ chân mảnh khảnh từ trên thị giác phảng phất ẩn chứa lực lượng cường đại.

Khuôn mặt của hắn không lộ ra toàn bộ, kính râm đem một nửa khuôn mặt của hắn ẩn vào trong bóng đêm, cũng chỉ có thể từ khóe miệng giơ lên nhìn thấy dáng vẻ thanh thản tự đắc của hắn.

Cái bóng của hắn từ phía sau lan tràn ra, giống như trường bào. Mặt đất màu đen của sòng bạc được nhuộm từ máu tươi của nhân loại, mà nhan sắc của hắn càng thêm thâm thúy nồng đậm.

Giống như là màu đen Tử Thần vậy.

Khương Lan ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới nhớ lật trang kế tiếp.

“Nhân vật mới này thật trang bức*...” Cô nói, không thể không nói khi nãy cô cũng bị hù doạ.

(* Không biết dịch cái từ này sao luôn, cứu)

Cô vừa lật trang truyện vừa suy đoán: “Bất quá có thể phá ở trên địa bàn của chủ tiệm như thế, ít nhất cũng là dị năng lực giả trung giai nhỉ.”

Quả nhiên, ở trang sau vẻ mặt chủ tiệm lộ vẻ kinh ngạc. Một cái bọt khí hiện lên ở bên cạnh hắn, tỏ vẻ đây là suy nghĩ trong lòng của hắn.

‘Dị năng của mình bị áp chế!’ Trong lòng chủ tiệm sóng to gió lớn, ‘Cho dù là dị năng giả cấp B cũng không thể áp chế được dị của mình —— người này ít nhất cũng là cấp A! ’

Tại truyện tranh dị năng lực giả cao giai là cấp SSS, xuống một bậc là SS, sau đó là S. Dị năng lực giả đánh số từ A đến C là trung giai, từ D đến F là cấp thấp.

Dị năng giả cao giai còn có một cách gọi khác đơn giản mà dễ hiểu: Đối thế, đối châu, đối quốc. Tỏ vẻ năng lực hạn mức cao nhất của bọn họ phân biệt là có thể hủy diệt một cái thế giới, hủy diệt một cái châu lục hoặc là một quốc gia.

Mà ba giai đoạn của dị năng giả ở trung giai cũng có chênh lệch rất lớn, C khó khăn lắm thoát ly cấp thấp, mà chủ tiệm bị suy đoán hơn phân nửa chính là cấp C: Có được một cái lĩnh vực trong phạm vi hơn trăm mét, không thể kéo dài thêm.

Mà cấp A đã tới nông nỗi có thể hủy diệt thành thị, hai bên chênh lệch rất lớn, nếu cấp A muốn gϊếŧ cấp C căn bản cũng không cần tốn nhiều sức lực, trừ phi có dị năng đặc thù.

Đã ở trung giai nên chủ tiệm cũng biết sự chênh lệch giữa hai bên, là một dị năng lực giả hắn tuân theo một nguyên tắc, đó chính là lúc nên hèn thì cứ hèn.

"Mạng là của mình, cũng chỉ có một cái.’ Trong lòng chủ tiệm tự giác nghĩ, sau đó thông minh đứng dậy, xem mặt đoán ý thành thật mời vị cường giả này vào mật thất.

Một đoạn đường ngắn ngủi như đứng đống lửa, như ngồi đống than, chủ tiệm cảm nhận rõ ràng tầm mắt khủng bố ở sau lưng muốn bỏ qua cũng không được.

‘Hy vọng vị khách quý này có thể lương thiện một chút, đừng có gϊếŧ người cướp của là được.’

Hắn không dám nói về cánh cửa bị đá hư, hoàn toàn không dám.

Mà bên ngoài truyện tranh Khương Lan bỏ điện thoại xuống xoa xoa cánh tay, mới phát hiện bản thân nổi da gà hết người.

"Đến bây giờ đây là dị năng giả mạnh nhất truyện tranh, hắn muốn làm cái gì?” Khương Lan bắt đầu lo lắng, "Chủ tiệm sẽ an toàn chứ?”

Cô hoàn toàn đắm chìm vào góc nhìn của chủ tiệm, cảm nhận được sự sợ hãi khi bị cường giả đá tiệm.

Hình ảnh thay đổi, trong mật thất hắc ám, một nửa thân hình của thanh niên giấu ở trong bóng đêm. Hắn lười nhác kiều chân, tựa như yêu ma ở trong bóng tối.

C.hủ tiệm cực kỳ khoe mẽ, hắn thể hiện ra nụ cười ôn nhu nhất của mình, muốn châm trà cho thanh niên, mà thanh niên đột nhiên nâng tay lên.

Động tác kia cực kỳ giống động tác mở đầu, sắc bén giống như lưỡi dao.

Chủ tiệm thấy được —— dưới ánh đèn dầu hoả, trong đôi mắt đen của thanh niên là một mảnh lạnh nhạt.

Giống như sương mù, vô pháp phỏng đoán.

Chủ tiệm đang bưng trà, trong lòng run lên lông tơ giống như đều dựng lên hết.

‘Hắn muốn ra tay?’ Chủ tiệm nghĩ.

Khương Lan đang xem truyện tranh cũng hơi run: “Cứu mạng! Muốn gϊếŧ người rồi à!”

Mà thanh niên chỉ vẫy tay một chút, giống như chỉ là tùy ý vẫy.

"Tôi muốn vị trí của ‘đường".” Hắn nói.

Tựa hồ hắn chỉ là không muốn uống trà.

Miễn cưỡng ổn định tay, chủ tiệm thu hồi nước trà, cố gắng duy trì mỉm cười. Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ thái dương của hắn, may mà có tóc che giấu nên không rõ ràng.

Khương Lan cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng là sau đó lại tiếp tục hồi hộp.

“Hắn cũng tìm ‘đường’?” Khương Lan càng thêm lo lắng, "Như vậy chẳng phải vai chính nguy hiểm rồi?”

Mà chủ tiệm cũng nghĩ đến việc này, trong hình tâm lý hoạt động của hắn rất là sinh động.

‘Hiện tại cũng chỉ có ‘đường’ mới kinh động cường giả như thế này từ ngàn dặm xa xôi lại đây, nhưng là tin tức bị lộ ra từ chỗ nào?’

"Mình đã hứa với đứa nhỏ kia, muốn như vậy bán đứng lương tâm mình cũng bất an một chút."

"Mình yêu cầu suy nghĩ một chút, tóm lại trước tiên khen một chút...’

Vì thế hắn nói: “‘Đường’? Xem ra khách quý biết rất nhiều.” Đây cũng không phải tin tức đầu đường mà ai cũng biết được...

Nhưng là hắn còn không kịp nói hết.

“Ngươi không biết?” Thanh niên nói.

Hắn nói chuyện rất tùy ý, giống như là thuận miệng nhắc tới, nhưng mà ai cũng biết hắn sẽ không muốn một cái đáp án phủ định.

Đây không phải là lời nói đùa, đây là cảnh cáo.

Đôi mắt màu đen kia lộ ra sự lạnh lẽo muốn tràn ra bên ngoài mặt giấy, làm Khương Lan ở ngoài màn hình đều dừng lại hít thở.

“Thật đáng sợ.” Cô lẩm bẩm.

"Đây là một người không thích cong cong vòng vòng!"

Bị ảnh hưởng đến không chỉ là Khương Lan, còn có chủ tiệm ở trong truyện tranh.

Hắn có chút luống cuống, nhưng là vẫn miễn cưỡng tiếp tục.

“Làm một hàng này tôi chú trọng thành tín, tôi đã đem tin tức này bán cho một người.” Nhưng là nếu là ngài, tôi có thể...

Hắn trong lòng chỉ có một suy nghĩ —— không còn rảnh quan tâm vai chính, hắn cũng muốn sống tiếp!

Mà hắn lại không thể nói hết câu.

Ma quỷ lạnh nhạt đánh gãy lời nói của hắn: “Người nọ ở đâu.”

Một nửa khuôn mặt của thanh niên tóc đen giấu ở bên trong bóng tối, nhưng là cảm giác xâm lược chưa từng biến mất.

Hắn cũng không cho chủ tiệm có thời gian điều chỉnh lại tiết tấu, mà là đem tiết tấu đối thoại nắm giữ chặt chẽ ở trong lòng bàn tay.

Tựa hồ muốn nói, không thể tránh né, chỉ có một con đường là trả lời hắn.

Đúng là một người tàn khốc.

Ngọn lửa trong đèn dầu run rẩy, giống như không khí không yên lặng. Áp lực như tăng gấp đôi, tựa như viên đá lớn đè ở trên vai.

Chủ tiệm muốn điều chỉnh hô hấp của bản thân, nhưng là dưới trọng áp hắn không thể hô hấp.

Hắn nóng lòng muốn đi ra khốn cảnh này, mở miệng không lựa lời nói: “Ngài giống như rất vội vàng.”

Vừa dứt lời, nụ cười đọng lại trên gương mặt diễm lệ. Chủ tiệm không thể cảm nhận được cơ bắp trên mặt, hắn gần như không thể lại nhấc lên khoé miệng.

Hắn cứng người ở tại chỗ.

Gần như cơ giới hoá, hắn nghĩ đến, không có người nào thích bị phỏng đoán, đặc biệt là cường giả.

Hắn phạm vào sai lầm lớn.

Dưới bối cảnh tăm tối, từ góc nhìn của chủ tiệm khung thoại lớn che lấp thân hình của thanh niên, trên khung thoại viết ——

‘ là sát khí. ’

‘ hiện tại, hắn muốn gϊếŧ mình! ’

Giấy trắng mực đen, chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của Khương Lan.