Biết được càng nhiều, cô lại càng cảm thấy Hoa Yêu Tử Đằng có vấn đề.
“Thôi, không nói chuyện này nữa.”
Đồng Diệu Hàm xua xua tay.
“Lúc trước đàn chị nói cho em biết chuyện của giáo hoa, là muốn nhắc nhở một mình em, hay là tất cả nữ sinh phòng 111?”
Đinh Song không được tự nhiên mà đẩy đẩy mắt kính:
“Nói ra thật xấu hổ, con người của chị có chút mê tín, nhưng dù tính theo xác suất của khoa học mà nói, khả năng phòng 111 xảy ra chuyện là rất cao, vì vậy chị đã nhờ người của hội học sinh, để họ nói với mỗi một sinh viên nữ mới của phòng 111.”
Gần đây bởi vì lo lắng, vì một khả năng có thể xảy ra, mới làm nhiều chuyện như vậy.
Có lẽ trong mắt một số học muội khác, Đinh Song là một đàn chị kỳ lạ rất thích buôn chuyện, sau khi quen không biết có thay đổi cách nhìn hay không, nhưng đối với Tô Lật mà nói, thì đúng là đã giúp đỡ rất nhiều.
Nếu trước đó Đinh Song không nói chuyện này với Đồng Diệu Hàm, thì chờ đến khi Tô Lật tự mình tìm được Đinh Song, không biết còn cần bao nhiêu thời gian nữa, Đinh Song cũng chưa chắc đã nguyện ý nói về đoạn quá khứ khổ sở kia.
Tô Lật không tin, ba năm liên tiếp giáo hoa của đại học Nam Kinh đều xảy ra chuyện chỉ đơn thuần là trùng hợp, cô trịnh trọng nói với Đinh Song:
“Thà tin là có còn hơn không, đối diện với mạng sống, ít một chuyện không bằng nhiều thêm một chuyện, đàn chị, chị làm rất đúng, cảm ơn.”
Đồng Diệu Hàm cũng nói:
“Cảm ơn đàn chị!”
Cùng lớn lên trong một xã hội khoa học, người bên cạnh Đinh Song phần lớn là không tin vào việc này, bạn cùng phòng hay bạn học khi nhìn thấy cô đeo bùa hộ mệnh thì chỉ nói:
“Đã là thời đại nào rồi, còn có người tin tưởng vào cái thứ này?”
“Không phải cậu đã bị người ta lừa rồi chứ?”
Họ đều dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, bố thí chút đồng cảm mà cô hoàn toàn không cần.
Đinh Song không ngờ lần này vì lòng tốt và không yên tâm nên mới nhắc nhở, lại có thể thu hoạch được hai lời cảm ơn rất chân thành, cũng không bị hai học muội nhìn với ánh mắt khác thường.