Trước đây, chiếc xe này dùng để chở đồng đội bị thương do tang thi, giờ người đó đã ổn định và có thể quay lại đội, nên xe này không còn cần nữa.
Chiếc xe này nhỏ hơn xe của họ một chút, chỉ đủ chỗ cho sáu người ngồi, nhưng nếu không mang quá nhiều vật tư, thì cũng tạm đủ.
Hiện giờ, mọi người đã nhận ra tầm quan trọng của thực phẩm. Trong sáu người, có một đôi vợ chồng vì muốn mang theo nhiều đồ ăn hơn, đã yêu cầu được một chiếc xe riêng. Họ còn cãi nhau với một người đàn ông khác về vấn đề này.
Cuối cùng, Tiết Thần không nhịn được, mặt mày nghiêm túc cảnh cáo nếu ai không nghe theo chỉ dẫn, thì sẽ không có ai được đi cùng. Lúc đó, đôi vợ chồng kia mới im lặng, mặt mày u ám leo lên xe.
"Đội trưởng, không kịp rồi! Đám tang thi đã chặn đường ra của chúng ta rồi. Chúng ta không thể đi qua được, chỉ có thể bỏ xe lại, đi bộ ra ngoài, hoặc tìm một tuyến đường khác."
"Xe không thể bỏ!" Tiết Thần cứng rắn nói.
Không chỉ vì trong xe còn có vật tư, mà hiện giờ đường phố đã hỗn loạn, tìm một phương tiện thay thế để đi bộ cũng không phải dễ dàng. Chẳng lẽ cả nhóm cứ phải đi bộ mãi sao? Bọn họ có thể chạy mấy cây số, nhưng còn những người khác thì sao?
Nghe thấy mọi người tính xuống xe để đối phó với tang thi, ba người đàn ông trên chiếc xe khác không khỏi ngẩn người. Lúc này, không ai dám xuống xe.
Nhưng họ không có thời gian để do dự, vì ngay lúc này, tang thi đã đến gần cửa trạm xăng.
Vì tang thi quá đông, nếu không giải quyết bớt đi, hôm nay họ chắc chắn sẽ không thể rời khỏi đây.
Nguyễn Ninh lần đầu tiên quan sát tang thi ở khoảng cách gần. Qua cửa sổ xe, cô có thể nhìn thấy những khuôn mặt sưng phù, màu sắc xanh tím, đôi mắt xấu xí như muốn lòi ra.
Một nữ tang thi bị đám tang thi phía sau xô đẩy, áp sát vào cửa sổ xe, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau với Nguyễn Ninh.
Nguyễn Ninh theo bản năng lùi về phía sau một bước, tay cầm sung hơi run run.
Thật ra, cô không cần phải đối mặt với tang thi, vì mọi người trong đội đã bảo vệ cô rất cẩn thận, tang thi không thể lại gần cô.
Nhưng trong lòng Nguyễn Ninh vẫn không thể ngừng sợ hãi. Cô chỉ có thể nắm chặt khẩu súng trong tay, cảm giác an toàn mới trở lại một chút.
"Đội trưởng, phải làm sao bây giờ? Tốc độ phòng thủ của tang thi so với hôm qua nhanh hơn rất nhiều!"
Cùng tang thi đối chiến mấy hiệp, thành viên của tiểu đội đều nhìn ra vấn đề.
Tiết Thần nhớ tới vấn đề tối hôm qua anh ta thảo luận với Nguyễn Ninh, không khỏi nghĩ chẳng lẽ tang thi thật sự đã tiến hóa?
Nếu lúc trước tang thi bọn họ gặp chính là loại đang bước đi tập tễnh như trẻ con tập đi, thì hôm nay chính là giai đoạn thiếu niên, không chỉ như thế, kĩ năng phòng ngự cùng năng lực công kích so với lúc trước mạnh lên không ít. Có đôi khi không chính xác một chút, thì một chiêu cũng không đánh trúng nó.
Tang thi với dáng vẻ đáng sợ như vậy, nhìn lâu rồi cũng quen, Nguyễn Ninh sau khi vượt qua được nỗi sợ hãi trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay của cô cũng dần có lại chút sắc hồng. Hiện tại, cô đã có thể bình thản hơn khi nhìn những con tang thi đủ loại hình thù kỳ quái, hoặc mất tay mất chân, hoặc ngực bị thủng một lỗ lớn, nhưng vẫn ngoan cường bò về phía nhóm người bọn họ.