Ta đành lòng trấn an hắn, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, ta đến tột cùng đã chọc giận hắn lúc nào.
Thế nhưng làm hắn si mê như thế, có lẽ là bị nhan sắc của ta cộng thêm tính tình đối xử với mọi người chân thành thuyết phục.
Thời gian trôi qua, ngày lễ sắc phong ngày càng đến gần, ta bị Ân Thương Quận quản thúc như tù nhân.
Người nào tiếp xúc với ta, nói cái gì.
Ta ăn gì, làm gì, hắn đều nắm rõ.
"Nếu đồ ăn trong cung không hợp khẩu vị, muội cứ nói với huynh, huynh sẽ cho người từ nhà mang đến cho muội."
Ca ca giống như trước kia mà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ta, giọng nói mang theo ý cười lười biếng.
"Yên tâm đi, ca ca, huynh không cần lo cho muội mấy chuyện này đâu, hoàng thượng sẽ lo liệu cho muội hết."
Ân Thương Quận sợ ta ở trong cung buồn rầu, đặc cách cho phép ca ca ta vào cung thăm ta.
"Chắc chắn không cần à?" Ca ca mặt mày mỉm cười, nhìn ta đầy hứng thú.
Ta do dự một chút: "Ca ca chuẩn bị gì cho muội vậy?"
Ca ca ta làm động tác "suỵt", tuỳ tùng đi theo cùng ca ca ta tiến lên phía trước, bước nhanh về phía ta.
"A Ninh..."
"Thanh ca!”
Thấy người đến là Vệ Thanh, ta đột nhiên mở to mắt, không thể tin được, trong mắt tràn đầy ánh sáng phấn khích.
Ca ca ho nhẹ liếc mắt một cái, ánh mắt có chút không tự nhiên nhìn xung quanh khắp nơi: "Hai người có gì muốn nói thì cứ nói nhanh đi, ta đi canh gác giúp hai người."
Vệ Thanh khi biết tiểu thị vệ ngày xưa từng đối đầu với hắn là Ân Thương Quận, sắc mặt hắn tím tái.
Hắn bày tỏ phẫn nộ với số phận của ta: "Hoàng thượng cũng thật là, tình yêu trên đời đâu phải chỉ thỏa mãn bằng cách cưỡng đoạt hay sao..."
Ta vội vàng bịt miệng hắn lại, nhưng vẫn có một số âm thanh rất nhỏ thoát ra từ kẽ tay.
Ta vẫn còn lo lắng về cách thức giám sát người củaÂn Thương Quận, không muốn nhìn thấy hắn phát điên, dù sao thì người thiệt thòi cũng là ta.
"Đừng nói những lời đó nữa, nếu bị người có ý đồ nghe được đi cắn huynh một cái, chỉ sợ huynh khó thoát thân."
Còn có ta, cũng khó thoát tội.
Quả nhiên, tối hôm đó.
Ân Thương Quận cố tình tỏ ra không quan tâm để moi móc ta, thật khiến ta chán ngán.
Bị hắn ép buộc lâu như vậy, dù là người tốt bụng nhất cũng sẽ phát điên.
"Nàng thật đúng là... không để tâm những gì trẫm nói nhỉ."
"Ta muốn về nhà."
Thật sự chịu không nổi, ta liền gây chuyện trước mặt Ân Thương Quận.
Hắn dường như đã quen với việc ta gây chuyện ba ngày hai bữa, cứ để mặc ta.