24
" Vậy người em ấy yêu biết rất rõ... nhưng lại gọi toàn những món em ấy không thể ăn được?"
Thừa Ngân như cứng người, lúc này hắn mới để ý đồ ăn trên bàn, cũng khó xử không kém, vội đẩy menu về phía Vĩ Thành.
" Tôi xin lỗi... tôi... tôi không biết em cũng đến... hay là em muốn ăn gì thì cứ gọi có được không? Hôm nay tôi mời..."
" Không cần đâu, tôi cũng không đói... mọi người đừng để ý đến tôi."
" Xin lỗi em nhé, tôi thật sự vô ý quá..."
Thừa Ngân cười trừ, nhưng mà lại nghĩ không biết không có lỗi, hôm nay cứ tưởng Vĩ Thành không đến nên đã để Sở Minh gọi đồ ăn. Nhưng đến lúc thấy cậu ở đây, hắn mới để ý toàn những món cậu không ăn được.
Vĩ Thành ngồi ở đó, mãi đến một lát sau mới cầm ly nước lên. Nhưng lại bị Nhật Đình ngăn lại, anh cầm nó lên, xem qua một lát.
" Rốt cuộc cậu đã bỏ gì vào nước?"
Chỉ là một câu đơn giản, không đυ.ng chạm bất kỳ ai nhưng nó khiến Sở Minh trở nên khó chịu. Người đàn ông này là cái quái gì mà lúc nào cũng xen vào, phá hoại hạnh phúc của cậu ta như vậy?
" Anh đang nói cái quái gì vậy? "
" Tôi muốn biết hai người đã bỏ gì vào nước của Vĩ Thành?"
Nhật Đình gằn giọng nhắc lại, lúc nãy khi hai người từ nhà vệ sinh ra anh đã vô tình thấy Sở Minh cầm ly nước của Vĩ Thành, và một mẩu giấy lạ trong thùng rác nên đã đoán ra ly nước có vấn đề.
" Anh nói linh tinh gì vậy? Đừng nghĩ ai cũng độc ác như vậy..."
" Cậu không làm, không có nghĩa là tình nhân nhỏ bé của cậu không làm... trước khi tôi làm lớn chuyện, thì mấy người hãy thành thật đi."
Có lẽ bản thân anh biết rất rõ ai là người làm chuyện này rồi. Thừa Ngân dù gì cũng là người yêu cũ của Vĩ Thành, lại là người có mặt sau cùng, từ khi Thừa Ngân đến cũng không ai rời khỏi ghế, nên chắc chắn hắn ta không phải là thủ phạm, tất cả chỉ có Sở Minh. Quả là anh đoán không sai mà, tâm địa của cậu ta rất độc ác, cậu ta không chỉ phá hoại hạnh phúc của Vĩ Thành, mà còn luôn tìm cách hãm hại cậu.
Nhưng ai dám đυ.ng đến Vĩ Thành, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó.
" Em ấy thì bỏ cái gì chứ hả? Tôi cấm anh xúc phạm đến em ấy..."
Quả như anh nghĩ, hắn rất tin tưởng thậm chí là bị cậu ta dắt mũi hết lần khác, nhưng mà anh sẽ sớm cho hắn mở mang tầm mắt. Cái giá của việc làm tổn thương Vĩ Thành sẽ phải thật đắt.
" Chủ quán đâu, tôi muốn nói chuyện với anh một chút..."
Nhật Đình im lặng một lát rồi gọi chủ quán, có lẽ việc này check camera sẽ rõ nhất! Đến khi đấy để xem cậu ta còn cãi được nữa không.
" Chủ quán, làm phiền anh cho chúng tôi xem camera quán ngày hôm nay ạ"
" Xin lỗi anh, camera của quán hiện tại bị hỏng nên..."
Sao mà lại hỏng đúng lúc như vậy? Là trời ưu ái Sở Minh hay cũng là một mưu đồ của cậu ta?
" Đừng tưởng không có bằng chứng cụ thể, thì không ai biết được bộ mặt thật của cậu."
" Anh thôi đi, nãy giờ tôi nhịn anh lắm rồi đấy! Anh lấy bằng chứng nào mà nói tôi hại Vĩ Thành... anh dám vu oan cho tôi, anh có tin tôi kiện anh không hả?"
" Được! Có giỏi thì kiện đi? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu tiếp tục làm hại Vĩ Thành, tôi sẽ khiến cậu mất tất cả? Không biết khi bộ mặt thật bị lộ thì sẽ như thế nào nhỉ?"
Giọng Nhật Đình đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, anh từng hỏi ai mà có sức mạnh khiến tình yêu hơn bảy năm của Vĩ Thành tan vỡ nhưng cuối cùng anh cũng biết rồi. Hóa ra lại là một người anh biết rất rõ, quả là thật trùng hợp.
" Anh biết gì về tôi mà nói?"
" Tôi biết rất rõ về cậu là đằng khác, nhưng cái gì thì cũng phải có bằng chứng rõ ràng đúng không? Không có người lại không tin..."
" Anh... ai cho anh nói em ấy như vậy? Anh dựa vào đâu nói em ấy bỏ thuốc vào nước..."
Đến lúc này thì Thừa Ngân không nhịn được nữa mà lên tiếng, nãy giờ hắn vẫn chưa thể hình dung hai người đang nói chuyện gì, chỉ là cảm thấy khó chịu khi thấy người bên cạnh bị bắt nạt.
" Lúc nãy tôi cùng Vĩ Thành từ nhà vệ sinh đi ra, chính mắt tôi thấy cậu ta cầm ly nước của Vĩ Thành, tôi còn thấy một túi zip trong soạt rác... mà trước khi đi vệ sinh tôi có ném một ít giấy vào soạt rác nhưng không thấy túi này..."
" Có như vậy thì lấy gì để khẳng định do em ấy làm? Lỡ là người khác ném thì sao?"
Hắn vẫn không thể tin là do Sở Minh làm, phải rồi người này dựa vào đâu mà đỗ lỗi cho Sở Minh như vậy. Những thứ chưa bao giờ tận mắt thấy, hắn sẽ không bao giờ tin.
" Lúc ấy chỉ có Sở Minh ở đó? Không cậu ta thì ai?"
" Không có bằng chứng thì đừng vội kết luận như vậy, Vĩ Thành cũng từng..."
" Đương nhiên là tôi sẽ mang ly nước này đi xét nghiệm và tìm đủ bằng chứng trước khi kết luận chứ. Chỉ nhắc cho cậu nhớ, cậu còn nhiều điều chưa biết về tình nhân nhỏ bé của mình lắm, nhưng sẽ sớm thôi... cậu sẽ biết tất cả, đến khi đó đừng có mà hối hận."
Chưa để Thừa Ngân nói hết câu thì Nhật Đình đã ngắt lời, anh tự trách bản thân mình vô dụng vì đã không vạch trần được cậu ta, không bảo vệ được người anh thương. Nếu hôm nay chậm một chút, anh cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
" Tôi hơi mệt nên xin phép về trước..."
Vĩ Thành ngồi đó từ nãy đến giờ mới đứng dậy. Cậu cũng không quan tâm đến chuyện bị Sở Minh hại, chỉ là bản thân quá mệt mỏi với những chuyện như thế này rồi, không muốn nghe tiếp một chút nào nữa.
" Vậy để tôi đưa em về."
Vừa nói Nhật Đình vừa ngỏ ý muốn đỡ Vĩ Thành, nhưng lại bị từ chối. Anh cũng không nói, vội chạy theo cậu, anh biết nãy giờ cậu chứng kiến những chuyện như thế này, chắc sẽ đau lòng lắm.
Suốt cả buổi tối Vĩ Thành không chịu nói câu nào, mấy hôm trước tinh thần cậu tốt hơn một chút anh đã rất vui, nhưng hôm nay gặp Thừa Ngân về lại cứ như người mất hồn thế này.
" Vĩ Thành, tôi có nấu cháo cho em nè, em ăn một chút đi..."
Anh bê tô cháo đến trước mặt cậu, hôm nay anh khá bận nhưng vẫn dành thời gian nấu cháo, cũng biết buổi tối cậu chưa ăn gì rồi, chỉ muốn cậu ăn một chút thôi.
" Em xem, tôi vất vả lắm mới nấu được đó... em ăn cho tôi vui được không?"
" Sao anh phải vất vả như vậy? Tôi muốn ăn tôi có thể tự nấu mà..."
Ánh mắt long lanh, nụ cười khó xử đó lại phút chốc khiến lòng anh đau như dao cứa. Vốn dĩ anh chỉ muốn cậu mở miệng nói mấy câu, ăn một chút, nên mới dùng hai từ " vất vả" nhưng không ngờ lại làm khó cậu như vậy.
" Không sao đâu mà, em chỉ cần ăn là bao mệt nhọc tan biến hết... nếu em không ăn chắc tôi mệt đến chết mất."
Nét mặt anh nũng nịu, làm điệu bộ đáng thương, khiến cậu bỗng chốc phì cười.
Chủ tịch của cậu tuy mặt dày nhưng cũng cực kỳ đáng yêu thế này bảo sao gái không chết cơ chứ?
" Được rồi, tôi ăn là được chứ gì...."
" Vậy để... tôi bón cho em nhé!"
Phản ứng đầu tiên của cậu sau khi ăn thìa cháo kia là rơi nước mắt. Không phải vì cảm động trước ân tình của anh hay là vì hương vị này rất giống những tô cháo trước đây từng được ăn. Rốt cuộc tại sao anh lại nấu đúng cháo cậu thích? Tại sao lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên đến như vậy?
" Em đừng khóc... nếu cháo không ngon... tôi sẽ đi nấu cái khác cho em mà..."
" Không đâu, cháo ngon lắm... chỉ là hơi cay một chút nên... chảy nước mắt..."
Cháo cay sao? Rõ ràng anh đâu có bỏ ớt, anh chỉ muốn cậu vui vẻ một chút, nào ngờ lại khiến cậu khóc thế này.
Lòng anh thật sự rất đau, có lẽ anh đã sai rồi. Cái gì quen thuộc quá cũng sẽ không tốt, có lẽ anh nên thay đổi nhiều thói quen cho cậu, để cậu không còn nhớ đến những gì đã cũ nữa.
" Tôi nói thật đó, anh xem bây giờ hết cay rồi, nên không bị chảy nước mắt nữa..."
Vĩ Thành vụng về quệt đi nước mắt, để người đối diện an tâm. Càng không hiểu sao dạo này cảm xúc của bản thân lại yếu đuối, dễ rơi nước mắt trước mặt người khác như vậy.
" Tôi biết rồi mà, ăn cháo xong tôi đưa em lên sân thượng cho thoải mái nhé."
Ăn xong Nhật Đình khoác áo rồi dẫn Vĩ Thành lên sân thượng. Cậu vẫn để anh khoác tay, cả khuôn mặt trầm tĩnh nhưng trong lòng thì như có một sức mạnh vô hình nào đó khiến tim cậu như bị đánh lệch sang một bên.
Nhật Đình thật sự tốt, cậu có thể nhận ra. Nhưng cậu lại không có cách nào báo đáp ân tình của anh, lại càng không thể mở lòng đón nhận đó.
Vĩ Thành sợ, cậu biết một khi đã yêu thì khó có thể mà dứt ra, cảm giác đó rất khó chịu. Cậu không nỡ hủy hoại tương lai của anh, càng không nỡ từ chối hay mang tình yêu của mình và Thừa Ngân trút lên người vô tội. Nhưng trong lòng như đã mềm nhũn từ lâu rồi.
----------
Ba hôm sau
" Cậu muốn gặp tôi có chuyện gì?"
Đang trong giờ làm ở quán, cậu lại bị Sở Minh gọi ra gặp riêng, còn ở một đoạn đường khá vắng người qua lại.
" Tôi yêu cầu anh tránh xa Thừa Ngân ra, nếu không ba mẹ anh ở quê sẽ..."
" Chuyện của hai người thì liên quan gì đến tôi?"
Như không đủ kiên nhẫn để nghe tiếp Vĩ Thành ngắt lời, bản thân cũng chẳng muốn nghe tiếp những chuyện liên quan đến Thừa Ngân. Bởi càng bận tâm càng khiến trái tim cậu thêm đau, huống hồ hai người bây giờ đã trở thành người dưng.
" Không liên quan? Vậy tại sao anh ấy vẫn để mật khẩu, hình nền là những thứ liên quan đến anh? Không chỉ vậy còn liên tục so sánh tôi với anh, nhiều đêm uống say, còn gọi tên anh trong khi..."
" Có lẽ đó chỉ là thói quen, cậu từ từ anh ấy sẽ thay đổi thôi..."
Có ai đối với kẻ thứ ba, kẻ phá hoại hạnh phúc của mình lại bình tĩnh, thậm chí là ân cần đến vậy không? Với tính cách của cậu khi mới yêu thì phải cho cậu ta một trận mới đúng, nhưng không cậu lại bình tĩnh đến mức ai nhìn vào cũng nghĩ là anh trai đang khuyên người em của mình.
Cho dù Sở Minh đã làm nhiều điều có lỗi với mình, nhưng với Vĩ Thành mà nói, chỉ có buông bỏ tất cả, không ân oán thù hận, bản thân mới có thể nhẹ lòng.
" Đừng có nói những câu ghê tởm đó ở đây? Không phải anh không buông bỏ được... à không... phải nói là không nỡ nhìn tài sản của Thừa Ngân rơi vào tay người khác nên luôn ra vẻ yếu đuối để nhận được sự thương hại của anh ấy sao?"
" Cậu nói gì vậy? Hai chúng tôi bây giờ không có quan hệ gì nữa. Nếu cậu thật sự yêu Thừa Ngân thì tôi... tôi tác thành cho hai người... nên đừng làm phiền tôi nữa.."
Cố gắng hít một hơi thật sâu, đôi mắt cậu mờ mịt bởi một làn hơi nước. Đột nhiên nó cứ ứa ra mãi, tựa như hạt trân châu bị đứt dây, không có cách nào ngăn lại.
" Anh diễn kịch giỏi thật, không làm diễn viên quả thật rất phí... hay là tôi..."
Chất giọng khinh bỉ, Sở Minh từ từ tiến về phía Vĩ Thành. Đôi mắt cậu ta đen huyền sâu thẳm, mạnh bạo siết chặt cổ áo cậu, hôm nay
" Cậu... khụ... định làm gì vậy hả..."
Âm giọng run rẩy, không biết có phải vì bị siết chặt nên không khí không lưu thông nổi không mà cơ thể cậu cứ mềm nhũn cả ra, đến sức lực để chống cự cũng không có.
" Tại sao? Tại sao tôi cũng hi sinh nhiều như anh, nhưng lại không có được tình cảm của anh ấy? Anh có gì hơn tôi cơ chứ?"
" Khụ... khụ... Sở Minh... tôi không có gì hơn cậu hết, anh ấy cũng yêu tôi như cậu nghĩ đâu... nếu có... cũng chỉ là..."
" Nói láo! Một kẻ vì tiền làm mờ mắt hết lần này đến lần khác tìm kiếm sự thương hại... nói ra những câu đó không thấy nhục sao?"
Tay Sở Minh ngày một xiết chặt, tựa hồ như có thể bóp nát người trước mặt. Trước giờ cậu ta chưa từng thua ai trong bất cứ chuyện gì, càng không thể thua một kẻ thấp hèn hơn mình được.
" Tao phải gϊếŧ chết mày, chỉ khi mày không còn nữa thì Thừa Ngân mới thuộc về tao..."
Như không kiềm chế nổi, Sở Minh đẩy Vĩ Thành ngã xuống lòng đường, dùng chân liên tiếp đạp mạnh vào bụng cậu. Sở Minh dù gì cũng khỏe hơn, còn cậu thì tiều tụy đến mức chỉ một chút hành hạ như thế này, cũng khiến bản thân đau đớn không nguôi. Lực của Sở Minh mạnh đến mức máu từ miệng cậu không ngừng trào ra.
" Cậu... cậu không sợ một ngày Thừa Ngân biết chuyện này hay sao?"
" Biết sao? Nhưng dấu vết của tao sạch lắm... hơn nữa... cũng đâu chắc là mày còn sống đến lúc ấy?"
Haha! Cuối cùng thì ngày này cũng đến, hôm nay Sở Minh cũng có cơ hội kết thúc tất cả, kết thúc mọi rào cản trong tình yêu của mình.
" Để rồi xem, hôm nay ai cứu mày..."
Thấy Vĩ Thành vẫn còn chút hơi thở, Sở Minh rút từ túi áo ra một con dao, từ từ tiến về phía cậu.
Vĩ Thành nằm đó hai tay buông thõng, đau đớn dồn nén trong l*иg ngực không có cách nào có thể vơi bớt đi.
Từng nghĩ là khi đau lòng chỉ cần khóc, nước mắt càng chảy nhiều thì sẽ nỗi đau sẽ vơi đi? Nhưng mà cậu nhầm rồi, có khóc bao nhiêu đau đớn vẫn còn đó. Cậu chỉ ước nó giống như một ly nước, nước hết rồi, mọi thứ sẽ cạn khô?
Tầm mắt cậu trở nên nhòe dần, chẳng thể nhìn rõ Sở Minh đang chuẩn bị làm gì với mình nữa. Lúc này không chỉ toàn cơ thể cậu đau, mà trái tim cũng đau đến không thể thở nổi. Lúc sắp kết thúc cuộc đời mình, vẫn tự hỏi hết lòng yêu một người thì cuối cùng nhận được gì?
Bao nhiêu năm chịu cực khổ, đau đớn như vậy là quá đủ rồi. Huống hồ là trên đời này không ai cần cậu, cũng chẳng còn gì vướng bận nữa. Để Sở Minh kết thúc cũng tốt! Chỉ khi tim không còn đập, lòng mới không còn đau...
" Thừa Ngân quãng đường còn lại, hai người có thể cùng nhau sánh bước rồi, nhất định phải thật hạnh phúc đấy nhé! Cuộc sống sau này của anh, em sẽ không làm phiền nữa..."
#còn
#p/s: viết mà ức chế ghê luôn mọi người ạ, có lẽ phải chap sau m.n mới hiểu rõ sự độc ác của Sở Minh.
#cre_ảnh: CP Bác Quân Nhất Tiêu.