*Sau khi đi vào khách sạn, Cảnh Miên nhìn thấy cha và mẹ kế của mình đã đến, đang ngồi ở đại sảnh.
Từ xa Cảnh Miên nhìn thấy được, hai người xa lạ mặc quần áo lộng lẫy đang ngồi ở gần đó, người phụ nữ trông rất quý phái và trẻ trung, làm cậu liên tưởng đến Lý Kiều.
Khi Cảnh Miên và Nhậm Tinh Vãn xuất hiện ở sảnh khách sạn, vì ngoại hình nổi bật nên khi hai người đứng cùng một chỗ lại trông càng bắt mắt.
Rất nhanh, đã hấp dẫn những ánh mắt của người qua đường trong đại sảnh.
Cha mẹ Nhậm cũng nhanh chóng nhận ra hai người đang đến gần.
Khi người phụ nữ đứng dậy, trong mắt giống như toát ra sự kinh ngạc sâu sắc khi nhìn thấy Cảnh Miên.
Bà ngạc nhiên nói: “Con chính là Miên Miên sao?”
“Trời ạ, sao trông con còn đẹp hơn trong ảnh vậy?”
Sự ngạc nhiên của người phụ nữ không thể che giấu được. Dù sao trước đó, khi cuộc hôn nhân này được định ra, bà cũng chỉ nhìn thấy hình dáng của Cảnh Miên ở trong ảnh.
“Tiểu Nhậm của chúng ta đào được bảo bối gì thế này?”
Người phụ nữ vừa nói vừa muốn đưa tay nhéo nhéo má của Cảnh Miên.
Không ngờ, Cảnh Miên chưa kịp phản ứng thì bàn tay của người đàn ông đột nhiên vòng qua, nắm lấy cằm của Cảnh Miên.
Các ngón tay hơi lui về phía sau, giống như đánh dấu chủ quyền, không được xen vào, nhanh tránh ra.
Bàn tay của người phụ nữ lúng túng dừng ở giữa không trung, rồi lặng lẽ thả xuống.
Chào cha mẹ hai bên xong thì bọn họ đi vào gian phòng đã đặt ở tầng bốn của khách sạn, các món ăn trong đó đều rất đầy đủ và nổi tiếng vì hương vị thơm ngon, vừa tinh tế vừa trang nhã, là địa điểm tốt nhất để tiếp đón các loại thương vụ hoặc tụ tập gia đình.
Bọn họ ngồi quanh một chiếc bàn tròn.
Cảnh Miên không thể tránh né mà ngồi với anh Nhậm.
Mà bên kia, là chỗ mà Cảnh Lạc ngồi.
Nhìn qua trông Cảnh Lạc rất không vui.
Đồng thời cậu bé mới chỉ bốn năm tuổi, ghế của người lớn quá thấp so với cậu bé, cậu bé không thể với tới bàn nên đã được bổ sung thêm một chiếc ghế trẻ em.
Chắc chắn điều này đã tăng thêm mức độ buồn bực của Cảnh Lạc.
Cảnh Lạc cầm chiếc thìa nhỏ, trong mắt hiện lên sự không cam lòng: “Anh trai, ngày đó anh trai lấy sổ hộ khẩu, là đi kết hôn sao?”
“Lúc đó… Có phải đã lừa Lạc Lạc rồi không?”
“…” Lương tâm đầy tội lỗi của Cảnh Miên bị chất vấn như muốn bùng nổ, tăng lên đến đỉnh điểm không thể nào tăng thêm nữa.
Sớm biết vậy thì khi đó nói cho Lạc Lạc biết là được rồi.
Nhưng nghĩ lại, nếu Cảnh Lạc biết mình lấy sổ hộ khẩu là vì muốn đi kết hôn với anh Nhậm, thì mức độ khổ sở của Cảnh Lạc sẽ càng nhiều, ít nhất cũng sẽ giống như hiện tại.
Nói không chừng giấy kết hôn cũng không đăng ký được.
Cảnh Miên lúng túng, vì thế cúi người, nhẹ giọng an ủi: “Anh trai và anh Nhậm chỉ là đi đăng ký kết hôn, không có ở với nhau, hơn nữa chỉ gặp mặt hai lần, ngay cả tay cũng chưa nắm qua, còn chưa quen thuộc như em và anh.”
“Như vậy có khá hơn chút nào không?”
Rõ ràng Cảnh Lạc sửng sốt một chút, nước mắt đọng ở trên má, nhẹ nhàng hít hà cái mũi, giống như trả lời những lời đó của anh trai.
Rất nhanh, thằng nhóc con gật gật đầu: “Như vậy quả thực tốt hơn nhiều.”
“Nghe có vẻ hai người không quá quen thuộc.”
Cảnh Miên: “…”
Cảnh Lạc suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Anh, vì sao anh lại muốn kết hôn với anh trai đó?"
Điều này khiến Cảnh Miên bối rối.
Mgay cả chính cậu cũng không giải thích được đạo lý trong đó, càng đừng nói đến việc giải thích cho Cảnh Lạc hiểu.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, từ lạnh đến nóng, đủ loại mỹ thực tinh xảo được đưa lên bàn, nếu không phải trong trường hợp quá mức trang trọng và có chút ngột ngạt, Cảnh Miên nhất định sẽ thích các món ăn ở đây.
Vì thế Cảnh Miên vội vàng gắp thức ăn cho Cảnh Lạc, vừa gắp thêm vừa nói: “Lạc Lạc, ăn nhiều một chút.”
Rất nhanh nhóc con đã bị đồ ăn hấp dẫn, sự chú ý bị món ăn tráng miệng thu hút, cuối cùng cũng không hỏi vấn đề mà Cảnh Miên đang rối rắm nữa.
Bữa tiệc này, còn được gọi là họp phụ huynh, có vẻ như đang được diễn ra một cách có trật tự.
Cha mẹ hai bên đang nói cười với nhau, Cảnh Miên cũng thấy được nụ cười đã lâu không xuất hiện trên gương mặt Cảnh Quốc Chấn, rõ ràng Lý Kiều đã ăn mặc tỉ mỉ, mặc một chiếc áo khoác lộng lẫy bên ngoài sườn xám, ngồi ở một bên, thỉnh thoảng xen vào nói cười.
Có vẻ như đêm nay đã được định sẵn là một đêm khó khăn.
Cảnh Miên ăn một chút, không có cảm giác thèm ăn, lại nhẹ nhàng đặt đũa xuống.
“Tiểu Nhậm, gắp cho Miên Miên thêm chút đồ ăn đi, đứa nhỏ này gầy, vừa thấy là biết ngày ăn ít.” Mẹ của Nhậm Tinh Vãn chú ý đến Cảnh Miên, bỗng nhiên cười nói.