Edit: xuxu6565
Mặc kệ ngoài điện sóng gió như thế nào, trong điện hai người tình nồng mật ý. Yến Tề Quang xoa bóp đầu gối cho nàng, xoa xoa lại hướng lên trên ấn thẳng đến chân tâm nàng.
Hộ Nghi đột nhiên không kịp phòng ngừa “A” một tiếng, đau đớn vừa mới lại bị tìиɧ ɖu͙© đè nén xuống chỉ còn lại du͙© vọиɠ nổi lên. Lúc sáng sớm hoàng đế đã đút trong huyệt nàng căng đầy, chuỗi vòng triều châu kia vẫn còn ở bên trong hai huyệt, lúc này bị hắn nhấn một cái, kɧoáı ©ảʍ một đường từ chân tâm lên đến đỉnh đầu.
Hai nơi huyệt khẩu trước sau không khỏi động lên, mấp máy co rút như háu ăn đem triều châu nuốt sâu vào.
Yến Tề Quang khẽ cười một tiếng, bắt lấy một viên hạt châu kéo ra bên ngoài. Trên tay động tác lại chậm, nỗ lực dùng công phu hết sức. Hộ Nghi vách trong nếp uốn lả lướt giữ lại hạt châu trong huyệt. Mặc dù đã cắn chặt răng tiếng rêи ɾỉ vẫn từ trong đứt quãng tràn ra.
Cố tình Yến Tề Quang coi như không thấy, động tác cũng không chịu nhanh hơn một chút. Hộ Nghi nhìn thấy khóe môi hắn nhếch lên cười khẽ.
Trải qua mấy ngày ở bên hắn cũng đại khái có thể đoán chút ý hắn, đây là muốn nàng chủ động câu dẫn. Hộ Nghi đành phải rướn người qua ở trên môi hắn hôn lên, đầu lưỡi thử mà nhẹ nhàng liếʍ cánh môi hắn.
Yến Tề Quang đạt được như ý mặc nàng làm bậy. Quả nhiên đầu lưỡi mềm mại sợ hãi thăm dò tiến vào, cố tình môi răng ở giữa hôn nhau vô số lần. Nàng vẫn không biết rõ chỉ trúc trắc trong chốc lát liếʍ hàm răng hắn, trong chốc lát khẽ chạm đến trong khoang miệng hắn, ngẫu nhiên đυ.ng tới đầu lưỡi hắn, sau đó sẽ chạm nhẹ liền nhanh lui về.
Hôn nửa ngày cũng không bắt được trọng điểm, còn ở giữa môi lưỡi đan xen mơ hồ kêu: “Tề ca”, khuôn mặt nhỏ xoắn xuýt đến đỏ bừng, trong mắt ầng ậc nước muốn rơi lại không rơi, làm người ta thật thương xót.
Yến Tề Quang đáy lòng thở dài, vươn tay ôm gáy nàng, tiếp nhận quyền chủ động. Đầu lưỡi quấn lấy lưỡi nàng, ở trong khoang miệng thơm ngọt gây sóng gió, cho đến khi đem nàng hôn đến thiếu chút nữa không thở nổi. Bỗng nhiên chuyển sang thế tấn công ôn nhu, chỉ dùng đầu lưỡi đi liếʍ cánh môi non mịn, động tác cực nhẹ, lại làm Hộ Nghi rung động không ngừng, vừa ngứa vừa thèm. Trong miệng phát thanh âm giọng mũi nũng nịu cầu xin.
Hộ Nghi đang lúc hưởng thụ, Yến Tề Quang một tay khác bắt đầu tác quái. Tay dùng lực đem triều châu tất cả rút ra, hai nơi huyệt nhỏ thoáng chốc tất cả đều hư không, tìиɧ ɖu͙© ban ngày tích luỹ toàn bộ được thoát ra, một dòng nước trong trẻo từ bên trong trào ra phun ướt lòng bàn tay đang cầm triều châu của hoàng đế.
Hạ thân phun như cột nước, bên trên đầu lại bị Yến Tề Quang ấn lại, hai người hôn đến khó chia lìa, bên trên miệng triền miên cũng không tách ra.
Còn chưa chờ Hộ Nghi phun nước xong, Yến Tề Quang điều chỉnh tư thế này theo dòng nước này liền thao vào. Tuy rằng so với lúc trước dễ dàng hơn chút, nhưng cho đến khi đi vào sâu hơn mới phát hiện bên trong huyệt càng thêm mẫn cảm, mị thịt khẩn trương co rút từng đợt từng đợt, long căn nhân cơ hội này trực tiếp phá vỡ cửa cung khẩu qυყ đầυ cắm vào, bên trong nếp uốn đều bị duỗi ra. Lúc này đường đi trở nên co bóp càng mấp máy không ngừng, như bị hàng trăm mấy chục cái miệng nhỏ liếʍ đến cắи ʍút̼ xung quanh dươиɠ ѵậŧ, hắn cơ hồ không chịu nổi có ý nghĩ muốn bắn ra.
Hộ Nghi bên trong bởi vì mới vừa tiết qua, còn không ngừng rung động. Yến Tề Quang vừa tiến vào đã đυ.ng tới hoa tâm, liền đem cỗ dư vị kia hóa thành cao trào, thân mình mẫn cảm đong đưa triều phun.
Yến Tề Quang muốn động, lại nghĩ tới nàng trên đầu gối bị thương, đem nàng đổi tư thế, làm Hộ Nghi nghiêng người, hắn từ bên cạnh phía sau cắm vào. So sánh với lực đạo lúc trước ôn nhu hơn rất nhiều.
Một tay thăm đi xuống, tìm tiểu hoa châu, không nhẹ không nặng xoa bóp, hoa huyệt co rút, dươиɠ ѵậŧ chậm rãi động, thỉnh thoảng còn dùng qυყ đầυ chọc vào điểm mẫn cảm trong cơ thể nàng. Lại không hung hăng như mọi lần mà chọc qua như gãi ngứa làm nàng du͙© vọиɠ không được thoả mãn.
Du͙© vọиɠ bị treo giữa không trung không thể thư giải, không bao lâu Hộ Nghi chịu không nổi, thấp giọng nhu mì rêи ɾỉ: “Tề ca, Tề ca, mạnh chút.. mạnh một chút nha.”
Quả nhiên nghe được tiếng cười pha một chút rầu rĩ nói: “Thân thể Nghi nương quả nhiên là bảo bối, chỉ là Nghi Nương thật không lương tâm, trẫm đang vì ai mà phải chịu đựng đâu.”
Khi nói chuyện quả nhiên tăng thêm chút lực đạo, chỉ là rốt cuộc vẫn có điều cố kỵ. Long căn thô cứng cẩn thận lấp đầy mỗi một nếp uốn trong hoa huyệt nàng, cực đại qυყ đầυ khi nhẹ khi nặng chọc đến điểm mẫn cảm nhô ra. Thậm chí thi thoảng hắn còn dùng thân gậy chậm rãi cọ viên hoa châu đã trướng lớn.
Hộ Nghi trong miệng ê ê a a rêи ɾỉ không ngừng, cảm giác mỗi một điểm mẫn cảm đều bị hắn đâm tới, trong huyệt lầy lội bất kham nước xuân không ngừng chảy ra. Vách trong toàn bộ đều ướŧ áŧ trơn trượt, còn có dâʍ ɖị©ɧ dinh dính, tư vị ấm áp bên trong càng nhiều.
Một loạt ôn nhu lần này Yến Tề Quang chính mình cũng không phát hiện, khiến hắn tình nguyện kìm nén du͙© vọиɠ trong người, cũng muốn làm đại bảo bối trong l*иg ngực đạt tới cao trào trước.
Đến cuối cùng, Hộ Nghi chỉ cảm thấy toàn thân du͙© vọиɠ bừng bừng phấn chấn bị hắn kiên nhẫn mài ra, tinh tế mà một ngụm một ngụm đút no rồi. Có chút say mê, như là say trong men rượu tràn ngập choáng váng, toàn thân ấm áp hòa hợp. Chính mình như được hắn nâng niu ở trong lòng bàn tay quý trọng như bảo bối. Toàn bộ hành trình dường như hắn đang nỗ lực thoả mãn du͙© vọиɠ chính mình mà hắn du͙© vọиɠ bản thân lại xem nhẹ đi.
Chờ trận hoan ái dài dòng này rốt cuộc tới cuối, hai người cùng nhau phun ra một chỗ, loại cảm giác tế thủy trường lưu này không chỉ thoả mãn du͙© vọиɠ mà còn như có điều gì đó trong nội tâm đang sinh sôi. Làm nàng nước mắt bỗng nhiên chảy ra.
Hắn xoay mặt nàng qua muốn một phen âu yếm hôn sâu, lại thấy nàng nước mắt đầy mặt, gấp đến độ vội hỏi: “ Trẫm làm không biết nặng nhẹ đυ.ng tới vết thương của nàng sao?”
Hộ Nghi lắc đầu, rưng rưng mỉm cười, tiến lên hôn lên môi hắn, mang theo chút hạnh phúc, bàng hoàng, hoảng sợ cùng rất nhiều cảm xúc không rõ. Lại lôi kéo Yến Tề Quang một lần nữa lâm vào tìиɧ ɖu͙© ôn nhu.