Lúc Vân Trinh mặc áo lông khổng tước trắng trở lại học đường, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Lông vũ trắng như ngọc còn bắt mắt hơn lông khổng tước lam trước đó nhiều, Vân Trinh mới ra hiếu, vốn quấn tóc bằng quan bạch ngọc, lại mặc chiếc áo lông khổng tước trắng này, càng tôn lên dáng vẻ thanh tú tiên khí, nhìn kỹ ngũ quan mặt mày giống y như vẽ, mắt trong như nước, môi hồng răng trắng.
Tất cả vương trôn trong sảnh đường đều khựng lại, phát hiện tiểu Chiêu Tín Hầu mới mới kế nhiệm này tuy còn nhỏ tuổi, nhưng dáng dấp thật sự rất xuất sắc, cử chỉ cũng thanh tao lịch sự, không giống kẻ tầm thường.
Lớp học yên tĩnh, tiếp theo Phạm học sĩ lại nghiêm túc giảng xong một bài học, không có chuyện gì xảy ra, mãi đến khi hết giờ, Chu Giáng mới đi theo nói chuyện với hắn: “Hôm kia ta phát hiện ra một quán có món canh xương dê rất ngon, còn gϊếŧ một con cá rất lớn để nấu canh, trứng cá còn giòn xốp, tươi ngon! Ta dẫn ngươi đi nếm thử, nhất định ngươi chưa ăn bao giờ.” Hắn ta cực kì hưng phấn khoa tay, hiển nhiên không kịp chờ đợi muốn bắt đầu lại cuộc sống vui sướиɠ như trước kia với Vân Trinh.
Vân Trinh nhìn Chu Giáng, cảm thấy dáng vẻ không tim không phổi thiếu thông minh này của hắn ta vẫn rất đáng yêu, phụ thân hắn là thứ tử, hắn lại là thứ tử do thứ tử sinh, mặc dù là con trai trưởng, nhưng căn bản không có hy vọng nhận tước, mà hắn ta cũng đã từng giống như chính mình, đợi đến khi lớn lên kết hôn, phân gia, ra ngoài lấy đám điền sản ruộng đất cửa hàng được phân chia sống một cuộc sống không cần lo nghĩ, không ôm chí lớn, chỉ cần hiện tại, hiếm khi có được một người bạn cùng chung chí hướng, lúc ấy hắn cũng cảm thấy mọi chuyện rất hợp nhau, có thể nói là chơi thân với Chu Giáng, thậm chí cảm thấy cứ ở với Chu Giáng cả cuộc đời như này cũng cũng là một chuyện vui.
Đáng tiếc, bây giờ mình lại sắp bước vào trận chiến danh lợi.
Vân Trinh cụp mắt, hơi áu náy nói: “Được thôi.”
Chu Giáng mừng rỡ: “Ta nói ngươi nhất định sẽ không hối hận! Chỗ ấy còn có bánh hạt vừng nướng rất ngon! Một sự kết hợp tuyệt vời với canh dê kia! Còn làm ấm thân thể!” Hắn ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Lại nói sao phủ ngươi đột nhiên gả Thanh cô cô đi? Hôm kia ta bận quá, lúc biết được thì nàng đã gả đi, còn không kịp cho nàng ít đồ trang điểm.”
Vân Trinh thản nhiên nói: “Nàng vốn là họ hàng đến sống nhờ, bây giờ ta cũng đã lớn, ở lại Hầu phủ không thích hợp.”
Chu Giáng không tim không phổi, cũng không để ý lắm, chỉ là thuận mồm nhắc đến thôi: “Cũng đúng, trước đó ta cũng nghe lão Vu phàn nàn, nói cắt xén quá nhiều, từ khi Trưởng công chúa qua đời, cho dù là tiền tháng hay là thức ăn cho ngựa, than sưởi ấm, còn cả mấy chuyện nhỏ nhặt như áo cơm của viện Trung Nghĩa đều bị cắt xén quá mức, sắc mặt quản sự cũng khó coi, lúc ấy ta còn muốn nói với ngươi nếu không được thì cứ đưa Tiểu Thạch Lựu cho ta, ta đi xin Quốc Công là được, cũng có thể nuôi nổi… Bây giờ Thanh cô cô đi cũng tốt, nếu không cả ngày nàng quản nhà, sẽ đắc tội hết các cụ, nhà chúng ta cũng có không ít lão binh lúc trước chinh chiến với ngoại tổ phụ, cũng đang được nuôi ở trong trang viên kia.”
Vân Trinh nói: “Lúc ấy ta bị bệnh, không hiểu chuyện lắm, Thanh cô cô nói có mấy lão binh muốn về quê, ta nghĩ nếu người ta muốn trở về cũng không thể ngăn cản… nên mới đáp ứng, về sau mới biết được đều là không thể ở lại được nữa, cho rằng ta ghét bỏ, mới tự đưa ra yêu cầu về quê. Lúc trước phụ thân ta không quản lí, mẫu thân lại ở trong quân đội nhiều nên cũng mặc kệ, Tây phủ đều do Thanh cô cô trông coi nội vụ, nàng xuất thân thấp hèn, kiến thức cũng chỉ có như vậy, trách chúng ta thôi.”
Chu Giáng cười: “Không phải bây giờ ngươi đã xử lí rất tốt rồi sao? Nghe Tiểu Tư chỗ ngươi nói tổ chức chuyện vui cực kì hoành tráng.”
Vân Trinh cất đồ dùng học tập, đứng lên, thuận miệng nói: “Đều là trưởng sử tổ chức. Ta cũng không quan tâm.”
Chu Giáng gật đầu thấp giọng cười nói: “Ta nghe phụ thân nói trưởng sử của ngươi là tiến sĩ nhị giáp, có học vấn thật sự…”
Hai người bọn họ vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, đám vương tôn như có điều suy nghĩ, châu đầu ghé tai.
Phần lớn mọi người đều hơi khoe khoang, dù sao thuở nhỏ bọn họ được sinh ra ở nhánh của hoàng thất, đa số mọi người đến khi mười tám tuổi trưởng thành thành hôn, sẽ được phong tước vị theo biên chế, con trai của thân vương sẽ được phong tước vị Quận vương, kém cỏi nhất cũng là phụ quốc tướng quân, không hề để Chiêu Tín Hầu vào mắt.
Nhưng bọn họ lại đều biết mẫu thân của Chiêu Tín Hầu tân nhiệm, đó là Định Tương trưởng công chúa quản lí quân đội nhiều năm, chiến công chói lọi, mãi đến khi qua đời vẫn còn nắm quân quyền kinh thành trong tay.
Hoàng đế cực kì yêu thương Chiêu Tín Hầu tuổi trẻ này, đương nhiên là vì để lôi kéo lòng người trong quân.
Cho dù có khinh thường, ai cũng vẫn để ý đến Chiêu Tín Hầu – Tiểu Vân hầu gia mới đến học ngày đầu tiên.
Nhưng mà cho dù trong lòng bọn họ có khinh thường, trong khoảng thời gian sau đó cũng dần dần nhận thức được Tiểu Vân hầu gia này được sủng ái, mỗi bữa ăn trưa đều được đám nội thị đến từ Thể Nhân Cung cung kính mời đi, sau đó một đi không trở lại, không tham gia khoá cưỡi ngựa bắn cung buổi chiều, mãi đến khoá giảng đạo, Chiêu Tín Hầu mới khoan thai tới, đôi khi ngủ đến mức trên khuôn mặt đỏ bừng còn cả dấu đệm chăn.
Bắt đầu có tông thất thử kết giao với Chiêu Tín Hầu, nhưng mà Chiêu Tín Hầu lại lấy cớ mới ra hiếu không tiện phô trương, gần như từ chối tất cả tiệc tùng, chỉ có Chu tiểu công tử nhà Định Quốc Công chơi thân với hắn từ bé là thường xuyên ra vào với nhau.
Có không ít người muốn kết giao với Chu Giáng, muốn thông qua Chu Giáng mời Chiêu Tín Hầu ra ngoài, mới phát hiện hoá ra Chiêu Tín Hầu cực ít khi ra ngoài với Chu tiểu công tử.
“Xem ra vị Chiêu Tín Hầu này cũng không đơn giản.” Cơ Hoài Tố ngồi ở vị trí phía trước, khuôn mặt lãnh đạm, một văn sĩ trung niên bên cạnh gã như có điều suy nghĩ, cầm chén trà trầm ngâm: “Tiểu Chiêu Tín Hầu Vân Trinh, là mục tiêu chúng ta muốn kết giao từ trước khi vào kinh, bây giờ các tông thất khác đều đang ném thϊếp mời hắn, nhưng nghe nói không một ai có thể mời hắn ra ngoài, bao gồm cả Cơ Hoài Thanh.”
Nếu như Vân Trinh ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra vị văn sĩ này là cậu của Cơ Hoài Tố – Lâu Tử Hư, vẫn luôn lấy vai trò mưu sĩ ở bên cạnh Cơ Hoài Tố, đúng là cũng rất túc trí đa mưu.
Cơ Hoài Tố bỗng nhiên cười: “Ta nghe nói Cơ Hoài Thanh giận dữ, trực tiếp xé thϊếp trả lời từ chối nhã nhặn của Hầu phủ, nói Vân Trinh là con trai dân dã, không biết cấp bậc lễ nghĩa, không biết điều.”
Lâu Tử Hư cũng cười: “Thật sự xé? Hồi thϊếp của Hầu phủ hẳn là do La Thái Thanh viết đi. Tiến sĩ năm Võ Thành thứ na, tài văn chương cực kì tốt, Hoàng Thượng rất thưởng thức điểm này, cố ý chọn hắn ta đến Lục Bộ rèn luyện trước, làm vài việc vặt, sau đó lại đến Công Bộ, Lại Bộ. Ai nấy đều cho rằng hắn ta sẽ được thăng quan, không ngờ lại cử hắn ta đi nhận chức trưởng sử ở phủ Công chúa. Ngươi nói có thú vị không?”
“Đáng lẽ ra Định Tương trưởng công chúa đã mất, bảng hiệu phủ Công chúa cũng đã đổi thành phủ Chiêu Tín Hầu, vốn dĩ trưởng sử phủ Công chúa phải được phân công đi làm việc khác, nghe nói vài ngày trước đó bởi vì không hầu hạ tốt vị Hầu gia mới này, nên đã bị cách chức, nhìn công báo là Hoàng đế tự mình hạ chỉ vĩnh viễn không thu nhận, đặc biệt đổi La Thái Thanh đến làm trưởng sử, Cơ Hoài Thanh cũng không hỏi thăm mà đã dám xé hồi thϊếp của Hầu phủ? Chứ đừng nói đến việc trong Hầu phủ còn có Chương Diễm cực kì nổi tiếng kia.”
Cơ Hoài Tố suy nghĩ sâu xa, một vị môn khách tuổi trẻ bên cạnh gã hỏi: “Chương Diễm? Là Thanh Y quân sư tiếng tăm lừng lẫy bên cạnh Định Tương trưởng công chúa Nghe nói trên thông thiên văn dưới rành địa lý, văn võ song toàn, không gì không biết.”
Lâu Tử Hư gật đầu: “Không sai, năm đó Trưởng công chúa vũ dũng hơn người, nhưng xuất thân từ dân gian, cũng không biết chữ, tất cả những việc dẫn dắt đội ngũ, bày mưu nghĩ kế đều nhờ vị Thanh Y quân sư này này dạy cho, hắn ta lại không màng danh lợi, chỉ nương tựa ở phủ Công chúa, cũng không có nửa chức quan nào, còn chưa lập gia đình, trên thực tế, nghe nói mọi chuyện trong quân sự, Trưởng công chúa đều để hắn ta sắp xếp, cho dù bây giờ Công chúa đã qua đời, vị quân sư này vẫn không có chức vụ, nhưng vẫn có thể sai sử chuyện trong quân.”
Cơ Hoài Tố chợt hỏi một câu: “Cho nên, thật ra Hoàng Thượng bỗng nhiên phái La Thái Thanh xuất thân tiến sĩ đến phủ Công chúa, ngoại trừ thể hiện vinh sủng, thật ra còn đang có ý phân chia quyền lực?”
Lâu Tử Hư cực kì mừng rỡ: “Không sai! Công tử có thể nhìn thấy điều này thì vô cùng tốt! La Thái Thanh xuất thân tiến sĩ, sao có thể chấp nhận đến làm trưởng sử giống như gia nô ở phủ một Công chúa đã qua đời chứ? Vì sao Hoàng Thượng lại chọn trúng hắn ta? Đây cũng không phải là làm nhục! Mà là có tác dụng lớn!”
“Thánh ý khó dò, Đế vương tâm thuật. Công tử chỉ cần nhớ kỹ, Đế vương có làm cái gì, ngươi cũng không cần đoán ý đồ của y, đoán y có sủng ái ai, chán ghét mà vứt bỏ ai hay không đều là đạo của quân thần. Chúng ta chỉ cần nhìn xem phía sau chuyện đó, quân thượng sẽ lấy được chỗ tốt gì — Trưởng công chúa qua đời, quân quyền đã từng ở trong tay nàng nên khống chế như thế nào? Thứ nhất chính là lôi kéo con độc nhất của Trưởng công chúa, thứ hai, dĩ nhiên chính là vị Chương Diễm tiên sinh này!”
Ông ta uống một hớp nước trà, lại ngẫm nghĩ: “Bệ hạ không hổ là minh quân có thể bình định thiên hạ, cách làm ít mà được nhiều này… Công tử nghĩ xem, nếu ngài là Hoàng Thượng, ngài sẽ đối đãi với vị Chương Diễm tiên sinh này như thế nào?”
Cơ Hoài Tố nghĩ một hồi, lạnh nhạt nói: “Gϊếŧ chi.”
Lâu Tử Hư kinh hãi: “Trưởng công chúa qua đời, Chương Diễm không có chủ, vì sao công tử không muốn lôi kéo hắn ta để bản thân sử dụng? Dùng hắn ta để thu phục tướng lĩnh trong quân, thu hồi thế lực trong quân đội của Trưởng công chúa nguyên, hẳn sẽ càng dễ hơn chứ.”
Cơ Hoài Tố lại nói: “Một là bây giờ thiên hạ đã thái bình, không còn chiến sự, thứ hai là cữu cữu nói rất đúng, thế lực trong quân vốn ở trong tay Chương Diễm, hắn ta lại nâng đỡ Chiêu Tín Hầu tuổi nhỏ, thì càng dễ dàng hơn, nếu đã đều phải dùng Chiêu Tín Hầu, vì sao không trực tiếp gϊếŧ chết người này, lại lợi dụng Chiêu Tín Hầu để thu nạp thế lực trong quân sẽ đơn giản hơn?”
Lâu Tử Hư vỗ tay cười to: “Công tử quả nhiên thiên tư thông minh, đây chính là thuật đế vương chân chính!”
Cơ Hoài Tố khẽ nhướng mày: “Việc kết giao với Chiêu Tín Hầu, cứ để tự ta làm đi.”
Lâu Tử Hư khẽ giật mình: “Không phải công tử vẫn luôn không thích loại xã giao này sao?”
Cơ Hoài Tố nhớ tới ánh mắt cảm giác được ngày đó: “Thử một chút thôi.”
“Bây giờ hắn giống như một đứa trẻ mất chỗ dựa, thứ kế thừa từ Trưởng công chúa không tương xứng với năng lực của hắn, mang ngọc có tội, chỉ là xem ai nhanh chân đến trước thôi.” Ít nhất mình luôn có thể cho hắn một tiền đồ không tệ.
Cơ Hoài Tố suy nghĩ trong lòng, dù sao cũng tốt hơn những người khác.