Chương 11
Hôm sau nữa là sinh nhật mẹ của Mộ Nhất Tuân. Đã lâu không về nhà họ Mộ, Mộ Nhất Tuân đành về đó chúc mừng sinh nhật mẹ.Vì thế, anh cho Tăng Hảo nghỉ nửa ngày.
Đúng lúc Sở Doanh đến ăn chực, nghe thế liền tủm tỉm cười, nói với Tăng Hảo: “Nếu chiều nay em rảnh thì cùng đi chơi với anh ở bào tàng Mỹ thuật hội họa được không?”
“Em còn phải ôn bài mà.”
“Tiểu Hảo Hảo, tội gì phải làm thần kinh mình căng thẳng như vậy chứ? Khó lắm mới được nghỉ một ngày, về nhà đọc sách thì chán lắm! Anh nói cho mà biết nhé, hoạt động triển lãm lần này rất khó mua vé đấy, quan trọng là…” Sở Doanh dừng lại một chút: “Nội dung chính của buổi triển lãm lần này là tác phẩm của Thư Phi Nhiên, có biết Thư Phi Nhiên là ai không? Là một trong những đối thủ nặng kí của Mộ Nhất Tuân nhà em đấy, chỉ cần điểm ấy thôi cũng đủ để em phải đến đó một lần, cái đó gọi là ‘biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’.”
Tăng Hảo tò mò: “Thư Phi Nhiên? Tại sao lại nói anh ta là đối thủ nặng kí của Mộ Nhất Tuân?”
“Đầu tiên là vì tuổi tác họ ngang ngửa nhau, thứ hai là một người tốt nghiệp ở học viện mỹ thuật hội họa Hoàng gia Anh, còn người kia tốt nghiệp ở học viện nghệ thuật Pháp, đều là những nghệ thuật gia trẻ tuổi được thụ hưởng nền giáo dục của nước ngoài. Hai người ngang hàng nhau nên không tránh khỏi sự cạnh tranh, dân bình luận trong giới rất thích liệt kê các ưu khuyết điểm trên các phương diện của họ để so sánh.”
Điều này thật sự đã làm khơi dậy trí tò mò của Tăng Hảo. Trong mắt cô, Mộ Nhất Tuân đã lên tới đẳng cấp “bậc thầy”, nếu trong tiểu thuyết của Kim Dung thì anh chính là Độc Cô Cầu Bại[1], anh mà cũng có đối thủ cạnh tranh sao?
[1] Độc Cô Cầu Bại: là một nhân vật hư cấu trong các tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn Kim Dung, được xem là một nhân vật có võ công cao nhất trong các tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung. Tên của Độc cô cầu bại có nghĩa là Cô độc một mình mong được bại trận, biểu thị khả năng kiếm thuật thần thông của nhân vật này.
“Tò mò rồi chứ gì?” Đôi mắt Sở Doanh hiện rõ ý cười chọc ghẹo: “Vậy thì đi cùng với anh trai đi, anh đây có xe, lát nữa đưa em qua đó, phụ trách luôn việc đưa em về tận nhà.”
Dưới lời “khích lệ” của Sở Doanh, Tăng Hảo theo anh đến bảo tàng mỹ thuật hội họa.
Khu triển lãm số 6 trong bảo tàng mỹ thuật hội họa dành riêng cho Thư Phi Nhiên, đẩy cánh cửa bằng kính lóa mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là mấy khối nham thạch, được treo giữa không gian rộng lớn bằng những sợi dây, lại gần hơn một chút, đối với Tăng Hảo, cô hoàn toàn chẳng hiểu tại sao những khối đá này lại là tác phẩm mang tên “Tuyết tan”, trên bia đá bên cạnh có khắc tên của Thư Phi Nhiên.
Bốn xung quanh đều là tường trắng, treo các bức tranh nghệ thuật của Thư Phi Nhiên, các tác phẩm mới của anh ta thể hiện rõ chủ nghĩa đặc sắc. Nói một cách cụ thể, hình ảnh biến tấu, khoa trương, các nhân vật trông thật hư ảo, cảnh tượng bị bóp méo, hiệu quả ngâm thơ thì thay đổi liên tục.
“So với những bức tranh được mài dũa chau truốt kỹ càng của Mộ Nhất Tuân, anh ta được xem là một họa sĩ có năng suất làm việc rất cao.” Sở Doanh nói: “Đúng ra thì những bức tranh được Mộ Nhất Tuân vẽ trong 2 năm nay không hề ít hơn Thư Phi Nhiên, nhưng phần lớn các bức tranh của Mộ Nhất Tuân đều được tự anh ta lưu trữ trong phòng lưu trữ của mình, rất ít công cha với công chúng, anh ta có du͙© vọиɠ chiếm hữu kỳ lạ đối với các tác phẩm của mình, không thích chia sẻ với người khác, điểm khác hoàn toàn trái ngược với Thư Phi Nhiên, Thư Phi Nhiên rất thích nhận được các phản hồi từ dư luận. Trên phương diện này, anh thường thấy tiếc thay cho Mộ Nhất Tuân, thực ra cho dù là các tác phẩm mà chính anh ấy cảm thấy không hài lòng thì theo anh, đó cũng là các tác phẩm hoàn mỹ của nghệ thuật.”
Tăng Hảo ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn ngắm, tuy cô không hiểu lắm nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô ngắm nhìn những nhân vật và câu chuyện trong các bức tranh dưới con mắt của một người quan sát khách quan.
Lúc xem tranh, Sở Doanh hoàn toàn không có vẻ cợt nhả như thường ngày, mà thật sự tỏ ra rất nghiêm túc, Tăng Hảo có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo anh nhưng thấy vẻ chìm đắm trong tranh nghệ thuật, không quan tâm đến bất kỳ việc gì khác của Sở Doanh, cô đành thôi.
Gần một tiếng sau, hai người đi tới chiếu nghỉ trên cầu thang, Sở Doanh lên tiếng hỏi Tăng Hảo: “Em có thích tác phẩm của Thư Phi Nhiên không?”
Suy nghĩ một lát Tăng Hảo mới trả lời: “Muốn nghe lời thật lòng không?”
Sở Doanh mỉm cười: “Có cần phải nói dối anh không? Anh đâu phải Thư Phi Nhiên, cũng không phải fan hâm mộ anh ta.”
“Tranh của anh ta thực sự rất đẹp, nhưng em không thích. Có lẽ em không biết cách thưởng thức. Trên những bức tranh của anh ta, em thấy chỗ nào cũng tối tăm và đau khổ, em không thích cảm giác đó.” Tăng Hảo nói: “Nếu ngược lại là Mộ Nhất Tuân, tranh của anh ấy không có những cảm xúc chủ quan mạnh mẽ như vậy, trái lại, em còn có thể nhìn thấy ánh sáng và hy vọng ở trong đó, nhưng trong tranh của Thư Phi Nhiên, em chỉ nhìn thấy sự tuyệt vọng sục sôi không ngừng nghỉ mà thôi.”
Sở Doanh sững người, thầm than: “Nhưng rất nhiều người cho rằng tuyệt vọng sâu sắc hơn hy vọng, vì theo đuổi thứ sâu sắc đó nên họ cố gắng bới móc nhược điểm của xã hội, cuộc sống và con người, họ cảm thấy những thứ đó có sức sống mãnh liệt hơn.”
“Có lẽ là vậy.” Tăng Hảo nói: “Em chỉ nói ra cảm giác thật của mình thôi, không có cách nào phán xét xem mình có chính xác hay không.”
Sở Doanh cúi xuống xoa đầu cô: “Thực ra anh đoán em sẽ ủng hộ Mộ Nhất Tuân vô điều kiện từ trước rồi.”
“Em nói thật mà, đó thực sự là cảm nhận của cá nhân em, em không lừa anh đâu.” Tăng Hảo cười, mắt cô ngời sáng như ngọc lưu ly: “Em thích tranh của Mộ Nhất Tuân, không thích tranh của Thư Phi Nhiên.”
Đám người đứng trên cầu thang phía sau nghe thấy nhận xét của Tăng Hảo rất rõ ràng.
Sở Doanh đưa Tăng Hảo đi dạo thêm một lát nữa, đến lúc rời khỏi khu triển lãm số 6, anh gặp người quen, đối phương rất nhiệt tình nói chuyện với anh, vừa cười đáp chuyện anh vừa vỗ nhẹ lên vai Tăng Hảo, khẽ dặn: “Đến chờ anh ở quán cà phê dưới tầng 1.”
Tăng Hảo gật đầu, lập tức đi đến thang máy một mình, đi thang máy xuống tầng 1.
Đến quán cà phê, đang định đi vào thì cửa kính được đẩy ra từ bên trong, mấy cô gái trẻ hào hứng bước ra ngoài, người đi đầu suýt nữa thì va vào Tăng Hảo.
“Là cô.” Sau khi nhìn rõ mặt Tăng Hảo, cô gái đi đầu có dáng người cao ráo liền nở nụ cười không mấy thân thiện: “Cô này, chờ một chút, chúng tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Tăng Hảo nghi ngờ, cô đâu có quen mấy người này?
“Chính là cô ta.” Cô ta quay lại nói với năm sáu cô bạn đi cùng ở phía sau: “Chính là cái đồ dở hơi vừa nói xằng nói bậy trên tầng đấy.”
Ngay sau đó, tất cả họ đều nhìn Tăng Hảo bằng ánh mắt giận dữ.
“Tôi có quen các cô không?” Thấy vẻ không thiện cảm của họ, giọng nói Tăng Hảo nghiêm túc hẳn lên, “Xin nhường đường, đừng đứng chắn cửa ra vào như vậy.”
“Cái miệng của cô vừa rồi còn nói xằng nói bậy, phê bình các tác phẩm nghệ thuật của Thư Phi Nhiên, tôi nghe thấy rõ rành rành.” Cô gái có dáng người cao ráo vênh mặt, khoanh tay trước ngực: “Tôi hỏi cô, cô dựa vào đâu mà nói trong tranh của Thư Phi Nhiên chỉ có tối tăm và tuyệt vọng? Cô đã xem hết các tác phẩm của anh ấy chưa? Vừa rồi trong phòng triển lãm chỉ treo các bức tranh quý giá của anh ấy thôi, không thể hoàn toàn đại diện cho phong cách của anh ấy, sao cô có thể định nghĩa lung tung như thế?”
Tăng Hảo lập tiểu hiểu ra, mấy cô bé này là fan hâm mộ của Thư Phi Nhiên, tình cờ nghe thấy câu nhận xét vừa nãy của cô, bây giờ đến bênh vực cho Thư Phi Nhiên.
“Tôi chỉ nói cảm nhận chủ quan của cá nhân tôi, không đại diện cho ai cả, chẳng lẽ cả quyền tự do ngôn luận tôi cũng không có?” Tăng Hảo vặn lại.
“Cô này, cô có biết trong những trường hợp công khai, cô nói ai đó mà cô thích vượt trội hơn Thư Phi Nhiên là rất vô lễ không?”
“Đúng thế, đây là khu triển lãm của riêng Thư Phi Nhiên, nếu không thích thì đừng có vào, vào rồi lại còn phỉ báng là sao hả?”
“Cô thích ai là tự do của cô, nhưng đừng có trắng trợn nói không ai sánh bằng thần tượng của cô, được không? Như thế chẳng phải càng khiến ai đó của cô có thêm nhiều kẻ thù sao?”
“Cô có phải bị bệnh thần kinh không đấy?”
“Nói cho mà biết nhé, cái gã ai đó của cô cũng được một số nhà bình luận tâng bốc, nhưng đã lâu lắm rồi không thấy gã ấy ra tác phẩm nào mới, có phải đã hết thời rồi không…”
“Đúng đấy, lần trước vẽ tranh cho Hoàng tử của Hoàng gia Anh, còn làm họa sĩ riêng cho Hoàng gia Anh, cái đó không phải mua danh cầu lợi thì là gì?”
“Tự nâng cao giá trị của mình lên, vì tiền chứ còn gì nữa, chỉ cần kiếm được tiền thì cần gì quái gì nhân phẩm, haha.”
Đám người này đúng là xấu xa, toàn nói mấy lời chẳng ra gì, càng lúc càng cay độc, càng ngày càng dùng những từ ngữ quá quắt. Rõ ràng “ai đó” trong lời nói của họ, đến cả tên cũng chẳng muốn nói ra, chính là Mộ Nhất Tuân.
Tăng Hảo giận sôi người, nếu nhằm vào cô thì còn nhẫn nhịn được, nhưng cứ nhắc đến Mộ Nhất Tuân là cô không sao khống chế được cảm xúc, liền buột miệng: “Các cô là fan cuồng của Thư Phi Nhiên đúng không? Nếu vậy tôi thấy buồn thay anh ta, thân là một nghệ thuật gia thanh cao mà lại có đám fan hâm mộ tầm thường như các cô, nâng một người lên bằng cách hạ thấp người khác đã chứng tỏ phẩm chất của các cô rồi, tự mình không biết suy xét, lại còn đứng ở chỗ cao mà chỉ chỉ trỏ trỏ! Còn nữa, các cô không biết Mộ Nhất Tuân, dựa vào đâu mà nói anh ấy mua danh cầu lợi? Đừng vô trách nhiệm với lời nói như vậy được không?”
Một con người chưa bao giờ dính dáng đến chuyện thị phi như Tăng Hảo lại đấu võ mồm với mấy cô gái này.
Nhưng chính họ là kẻ cậy đông mà hϊếp đáp kẻ thân cô thế cô là Tăng Hảo, mở miệng ra là mồm năm miệng mười. Trong lúc đang tranh cãi kịch liệt, có người dùng thủ đoạn hèn hạ, cố tình nghiêng người một cái khiến tách cà phê trong tay nghiêng đi, đổ vào quần Tăng Hảo.
“Xin lỗi, tay trơn.” Cô gái nhỏ nhắn đó nở nụ cười giả tạo, ánh mắt lạnh lùng: “Có cần tôi đền tiền cho không? Tôi thấy cái quần này của cô không đắt lắm… 50 đồng đủ chưa?”
Những người còn lại nhìn nhau rồi cười phụ họa, cô gái nhỏ nhắn đó xả giận xong thì rất vui vẻ, tiếp tục tấn công: “Có cơ hội gặp được ‘ai đó’ thì chuyển lời giúp chúng tôi: không vẽ được tranh cũng không sao đâu, nhân lúc còn trẻ thì đổi nghề đi nhé.”
Tăng Hảo giận quá liền tiến lên phía trước, nhanh chóng giật lấy cốc cà phê trong tay cô ta, mở nắp, hất thẳng lên người cô ta.
“Câm cái miệng lại đi, tôi cảnh cáo, cô còn bất lịch sự thêm câu nữa, tôi sẽ đánh cô đó. Mới mấy tuổi đầu, cha mẹ không dạy phải lễ phép với người lớn à?” Tăng Hảo nói, rồi liếc nhìn nét mặt sợ hãi và phẫn nộ của họ: “Nhưng đúng là các người không có tư cách nhắc đến tên Mộ Nhất Tuân, anh ấy là họa sĩ chân chính, còn các người chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng thôi, tôi không thèm chấp. Câu cuối cùng: Tôi thích Mộ Nhất Tuân, không thích Thư Phi Nhiên của mấy người, đối với tôi, họ không cùng một đẳng cấp!!!”
Bảy cô gái định thần lại, liền bổ nhào về phía Tăng Hảo, đang định ra tay thì Sở Doanh vội vàng bước tới, hô to: “Các cô làm gì đó!”
Thấy Tăng Hảo bị bắt nạt, Sở Doanh chạy thẳng tới, kéo Tăng Hảo ra sau lưng mình nhưng anh không may bị trúng chiêu, bị xước mũi vì móng tay của một “con ếch”.
“Khốn nạn!” Sở Doanh nổi giận, không khách sáo túm chặt lấy cổ tay cô gái kia, đẩy mạnh về đằng sau rồi dữ tợn nói: “Các cô là con gái hay là nhân yêu[2] đấy? Ăn cái gì mà tiến hóa thành cái dạng này? Còn dám lên đây tôi đánh đấy!”
[2] Ý là đàn ông giả làm phụ nữ.
Mấy cô gái hơi e ngại Sở Doanh nên không dám bước tiếp. Bảo vệ đi tuần cách đó không xa nghe thấy cũng chạy tới, màn kịch dần yên ổn lại, hai bên đều chịu tổn thất, đều nhìn đối phương bằng ánh mắt dữ tợn, không cam lòng rời khỏi chiến trường, ai về nhà người nấy.
Trên đường về, Sở Doanh nhìn mình qua kính chiếu hậu, khẽ mắng: “Bị cái đám vịt quang quác đó làm xấu cả mặt.”
“Còn đau không?” Tăng Hảo rất áy náy, tự mình gây họa còn làm liên lụy đến Sở Doanh.
Sở Doanh lắc đầu, nhìn vẻ buồn rầu của Tăng Hảo, anh chợt mỉm cười: “Đám fan nữ của Thư Phi Nhiên nổi tiếng bà chằn, em dám đôi co với đám người đó khiến anh phải nhìn em bằng con mắt khác đấy. Nào, để anh xem xem em có bị móng vuốt của đám bà chằn ấy làm bị thương không?”
Tăng Hảo lắc đầu, khịt khịt mũi: “Không ạ, ngoài việc bị hắt cà phê thì em không sao.”
“Chốc nữa anh phải nói với Mộ Nhất Tuân, Tiểu Hảo Hảo của chúng ta vì bảo vệ anh mà bị bắt nạt.” Sở Doanh trêu đùa: “Để anh ấy khao em một bữa ra trò.”
*
Hôm sau, Sở Doanh chạy đến văn phòng, tường thuật toàn bộ câu chuyện diễn ra hôm đó một cách vô cùng sống động cho Mộ Nhất Tuân nghe.
Nghe xong Mộ Nhất Tuân không bình luận gì về hành động của Tăng Hảo, không an ủi cô, cũng không nói thêm một câu nào.
Mãi đến giờ tan sở, nhân lúc đi thang máy xuống dưới cùng Tăng Hảo, anh mới lên tiếng nhắc tới việc này, nghiêm túc bảo: “Tôi hy vọng những chuyện như vậy không xảy ra thêm một lần nào nữa.”
Tăng Hảo sửng sốt.
“Cô không cần thiết phải cãi nhau vì tôi, điều đó đối với tôi chẳng có nghĩa lý gì cả.” Mộ Nhất Tuân quay sang, ánh mắt trong trẻo sắc sảo lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô, giọng lạnh tanh: “Về sau không được xúc động nhất thời mà làm vậy nữa. Nhớ rằng cô không phải trẻ con, cô đã là người lớn rồi, nên biết cách bảo vệ an toàn cho bản thân, cũng phải học cách phân biệt cái nào nặng cái nào nhẹ, khống chế tốt tâm trạng của mình trong những tình huống cần thiết.”
“Đừng lãng phí thời gian vào những việc không đâu.” Vẻ dứt khoát của anh không hề có một chút dịu dàng nào, ánh mắt thâm trầm thoáng vẻ trách móc, lời nói ngắn gọn nhưng lạnh lùng: “Hiểu chưa?”
Trái tim Tăng Hảo chìm sâu xuống đáy, sự chỉ trích lạnh lùng của anh dập tắt ngọn lửa nhiệt tình dâng đầy trong tim cô.
Cô đúng là đã cậy mạnh, dễ xúc động, nổi cáu, còn chẳng biết phân biệt nặng nhẹ mà kích bác nhiều người như vậy. Nếu Sở Doanh đến chậm một bước, cô nhất định sẽ bị thiệt thòi nhiều.
Đó là sự thật… Nhưng giây phút này, cô không cách nào nhận lỗi, ngoan ngoãn dạ vâng. Trái lại, cô rất khó chịu với thái độ dửng dưng đó của Mộ Nhất Tuân. Anh đang nhắc nhở cô rằng cô chỉ là cấp dưới của anh, quan hệ của họ chỉ giới hạn trong quan hệ công việc giữa boss và nhân viên, anh không thích cô hành động một cách trẻ con như vậy, anh cũng không cho phép cô gây họa nữa.
Cô cứ tưởng rằng ít nhất anh cũng dịu dàng an ủi cô vài câu, đến cả Sở Doanh sau khi xảy ra chuyện cũng cười đùa, trêu cô vài câu cơ mà.
Vì thế, cô bướng bỉnh đối diện với Mộ Nhất Tuân, kiên nhẫn giữ im lặng.
Cửa thang máy vừa mở, cô bước nhanh ra ngoài mà không thèm quay đầu lại, ngoài trời đang mưa nhỏ, cô trực tiếp đội túi xách lên đầu rồi xông ra ngoài.
“Tăng Hảo, cô đứng lại cho tôi.” Anh cao giọng, ngữ điệu nghiêm túc.
Mộ Nhất Tuân gọi tên cô ở đằng sau nhưng cô không thèm để ý tới, trái lại còn chạy nhanh hơn.
Anh nhấc đôi chân dài của mình đi vội vào cánh cửa xoay, thấy cô dũng cảm lao vào màn mưa, chạy về phía trạm xe bus, đôi mắt anh hiện lên sự thay đổi rất nhỏ.
Góc tác giả:
Chương này Tiểu Hảo Hảo bị ngược, để bảo vệ cho thầy Mộ mà bất chấp tất cả chiến đấu với người ta, tưởng tượng: Thầy Mộ dịu dàng ôm cô vào lòng đầy yêu chiều rồi dịu dàng hôn lên môi cô, dịu dàng nói: ngốc quá, về sau cứ ngoan ngoãn ở trong nhà, ngoài kia nhiều kẻ xấu lắm, đừng rời khỏi tầm mắt của anh, hôn một cái nào!
Ai ngờ lại bị thầy Mộ nghiêm khắc phê bình T.T
Vì thầy Mộ đã nổi giận nên chương này thầy Mộ sẽ bị bạn đọc bĩu môi…
Mọi người hy vọng chương sau sẽ có tình tiết gì nào? Thầy Mộ đuổi theo dỗ dành Hảo Hảo hay quay lưng bước đi? Nếu dỗ dành… thì dỗ dành bằng cách nào đây, đúng là một bài toán khó, dù sao thầy cũng chưa dỗ dành ai bao giờ, thầy rất cần được các bạn chỉ dạy >3