Cảnh Huân dùng tay trái khóa cửa ba lần, đi đến chỗ máy chơi game, bật âm thanh to nhất có thể. Âm thanh phát ra một tiếng gầm lớn, rung chuyển theo nhịp tim hưng phấn.
Hắn gõ bàn phím một cách tùy tiện theo kiểu trút giận, không quan tâm là địch hay bạn, hắn nổ súng vào bất cứ ai hắn nhìn thấy và lao đi như một kẻ điên.
Sau một vài trận, hắn thua ba trận liên tiếp. Sắc mặt Cảnh Huân tối sầm lại. Hắn trực tiếp rút dây ra, màn hình LCD ngay lập tức chuyển sang màu đen, phản chiếu khuôn mặt giận dữ của hắn.
Máy chơi game này là loại máy mới nhất và chưa được giới thiệu tại Trung Quốc nhưng hắn đã có đầy đủ bộ.
Căn phòng chứa đầy các loại thiết bị mới lạ, lấy ra bất cứ thứ gì trong số đó cũng có thể khiến những cậu bé cùng tuổi phải đỏ mắt.
Trong phạm vi pháp luật, chỉ cần hắn muốn, tùy tiện nói với quản gia, ngày hôm sau sẽ thấy ở nhà.
Bám sát quan điểm không tiêu tiền là ngu ngốc, Cảnh Huân tiêu tiền gần như trả thù, ước gì số tiền xấu của ba mình sẽ tiêu tan chỉ sau một đêm.
Sau khi mua rất nhiều thứ, Cảnh Huân trực tiếp ném chúng vào nhà kho giống như đối đãi với phế phẩm.
Trong một căn phòng chứa đầy thiết bị điện tử, trên chiếc bàn cạnh giường ngủ có một khoảng trống lớn, trên đó có đặt một khung ảnh bằng gỗ. Khung trông cũ nhưng kính vẫn sạch và phản chiếu.
Trong ảnh là một người phụ nữ còn rất trẻ, ôm đứa con nhỏ vào ngực một cách trìu mến, vuốt ve mái tóc cậu bé với đôi mắt biết cười, sự dịu dàng trong ánh mắt của bà có thể ngay lập tức gột rửa mọi muộn phiền trên đời.
Mẹ hắn qua đời khi hắn chín tuổi.
Cảnh Huân lúc đó còn nhỏ, hắn không hiểu tại sao mẹ hắn, người rất yêu thương hắn nhất, lại sẵn sàng tự sát để hắn lại một mình.
Cậu bé Cảnh Huân nhút nhát mất đi sự bảo vệ của mẹ, giống như một con đại bàng non bị đuổi ra khỏi tổ vào một ngày mưa.
Tuy nhiên, Cảnh Hồng Đức chưa bao giờ là người cha tốt, ông không quan tâm đến cảm xúc của con trai mình. Chỉ qua nửa năm, di ảnh của mẹ hắn đã được đổi thành ảnh cưới của ông ấy và một người phụ nữ khác.
Trên thế giới này đã không còn ai quan tâm đến hắn nữa, Cảnh Huân sống như một con nhím, giấu đi sự mềm mại và mong manh của mình để không ai dám đến gần.
Nghĩ đến giờ này ngày mai, Cảnh Hồng Đức lại nắm tay người phụ nữ khác, mũi Cảnh Huân đột nhiên đau nhức, hắn nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi, bướng bỉnh nhìn lên trần nhà để xua tan hơi nước trong mắt.
Hắn không phải ủy khuất, chỉ là có chút nhớ mẹ.
"Nào, Diệp Xuyên, từ nay đây sẽ là phòng của cháu, có điều gì không hài lòng cứ nói với ta..."
Giọng nói của Cảnh Hồng Đức vang vọng qua cửa, Cảnh Huân lập tức vểnh tai lên nghe ngóng.
Giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe rõ, mơ hồ là tiếng thì thầm của Trình Diệp Xuyên: "cháu không cần... cháu không cần phòng lớn như vậy, cháu chỉ cần có thể ngủ được là được..."
Cảnh Hồng Đức cười khẽ, hắn đã gặp vô số người, liếc mắt liền biết Trình Diệp Xuyên là người rụt rè dè dặt, không dám đánh trả ngay cả khi bị bắt nạt.
Ban đầu khi quyết định kết hôn với Trình Diệp Loan, cũng là coi trọng sự giản dị và trung thực của hai chị em họ để tránh nhiều rắc rối sau này, ông cười nói: “Từ nay đây sẽ là nhà của cháu, ở trong nhà chúng ta, không phải là tốt nhất sao, cháu đi vào nhìn sẽ không muốn đi ra".
Tiếng cười xinh đẹp của Trình Diệp Loan vang lên, "Diệp Xuyên, đừng sợ... Chúng ta trước vào nhìn xem..."
Ba người ngoài cửa nghe có vẻ đặc biệt hòa hợp, như thể họ là một gia đình còn hắn chỉ là một người ngoài hèn mọn ở lại qua đêm.
Cảnh Huân tưởng rằng mình trải qua bà mẹ kế độc ác lần trước đã không còn quan tâm nữa. Nhưng khi có người kéo cả gia đình vào nhà hắn ở, hắn lại cảm thấy ghê tởm.
Đặc biệt là Trình Diệp Loan, mỗi khi nghe thấy giọng nói của cô ta, nghĩ đến khuôn mặt giả vờ yếu đuối đạo đức giả kia, hắn liền điên cuồng muốn xé toạc làn da đạo đức giả của cô ta.
Âm thanh trong hành lang dần dần chỉ còn lại Cảnh Hồng Đức và Trình Diệp Loan, Cảnh Huân trong lòng đoán chừng, Trình Diệp Xuyên đã ở lại phòng mình.
Ánh mắt hắn chuyển động, khi tiếng bước chân của hai người hoàn toàn biến mất, hắn nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài.
Trình Diệp Xuyên đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn căn phòng rộng lớn.
Như Cảnh Hồng Đức đã nói, mọi thứ đều có sẵn. Trong cuộc sống của người bình thường, một căn phòng lớn như vậy có giá trị bằng cả một ngôi nhà.
Khi bước vào, có một phòng thay đồ đơn giản, rộng hơn phòng ban đầu của cậu rất nhiều. Giá sách làm bằng gỗ nguyên chất đã chiếm hết một nửa bức tường, sách cậu đọc cả đời cũng xếp không đầy được cái giá sách này.
Bên cạnh bàn làm việc còn có TV, máy tính, thậm chí còn có cả máy chơi game, các loại thiết bị đều được đặt trước mặt cậu để cậu.
Tấm thảm dưới chân mềm mại, bao phủ toàn bộ mặt đất, khiến việc đi trên đó trở nên vô cùng phi thực tế. Ban công rộng ánh mặt trời xuyên thấu ban công lớn chiếu vào trong phòng, nhưng đèn thủy tinh hai tầng trên đầu vẫn sáng rực như cũ.
Trình Diệp Xuyên sợ giày làm bẩn thảm nên cẩn thận cởi giày để ở cửa, có chút khó khăn lùi lại, dùng chân trần kéo hành lý vào phòng.
Quanh năm suốt tháng cậu cũng chỉ có vài bộ quần áo, căn bản không cần dùng tủ quần áo. Trong hành lý phần lớn đều là sách giáo khoa của cậu.
Trình Diệp Xuyên rón rén đi tới tủ sách, nhón chân đặt sách vào.
“Sao rồi Trình thiếu gia, có hứng thú với nơi này không?” Giọng nói lạnh lùng của Cảnh Huân đột nhiên vang lên.
Nghe được thanh âm này, Trình Diệp Xuyên sửng sốt một lát, tay cầm sách run lên, trực tiếp làm rơi nó xuống đất.
Ánh mắt của Cảnh Huân sắc như dao, không cần quay đầu lại cũng cảm nhận được một con dao đâm vào sau lưng mình.
"Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu không nghe thấy à. Con mẹ nó, mới ngày đầu tiên mà cậu đã không coi trọng tôi?" Cảnh Huân đút tay vào túi từng bước tới gần.
Trình Diệp Xuyên sợ hãi quay người lại, nhìn về phía Cảnh Huân, nhưng lại không dám ngẩng đầu lên.
Cảnh Huân bước chân chậm rãi đi tới, "Có thể nói lại một câu được không? Tiểu câm."
Trình Diệp Xuyên cắn đến miệng trắng bệch, "Phòng rất tốt... cảm ơn..."
Cảnh Huân hiển nhiên sửng sốt, hắn nói đến câu thứ ba người này mới trả lời được câu hỏi đầu tiên, hắn cười lạnh nói: "Không có việc gì, phòng của tôi ở cạnh phòng cậu."
Sắc mặt Trình Diệp Xuyên đột nhiên tái nhợt, cậu không ngờ rằng mình sẽ cùng người trước mặt chỉ cách nhau một bức tường.
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Trình Diệp Xuyên, Cảnh Huân mới yên tâm, bất đắc dĩ tiếp tục bổ sung: "Ở tầng này,chỉ có hai người chúng ta."
"Vì....... sao?" Trình Diệp Xuyên kinh ngạc thốt lên.
“Bởi vì nơi này là nhà của tôi.”
Nhìn thấy hành lý vương vãi trên mặt đất, vỏ chăn, gối, sách lộn xộn chất đống, Cảnh Huân mỉa mai: “Nhà chúng tôi mấy chục nghìn một mét vuông, không dùng để đựng giẻ lau cho các người đâu”.
"Đây là hành lý của tôi, không phải dẻ lau....."
Cuộc tranh cãi vừa bắt đầu, Cảnh Huân ngạo mạn ngắt lời cậu, bực bội đá văng chiếc vali ố vàng: "Lúc đến cậu đã khử trùng đống rác này chưa? Đừng mang thêm thứ bừa bộn nào đến nhuộm nhà tôi." ."