Hiểu Lầm

Chương 11

Cơn co thắt trong bụng dần dần lắng xuống, Trình Diệp Xuyên cảm giác như mình đang ở trong một không gian khép kín yên tĩnh.

Xung quanh chẳng có gì cả, chỉ có hơi thở của chính mình trong ảo ảnh vô biên, nhìn đi đâu cũng thấy trước mắt một khoảng trống rỗng.

Đây không phải là thiên đường.

Những người như cậu có lẽ sẽ không đủ tư cách để lên thiên đàng sau khi chết.

Trình Diệp Xuyên chậm rãi mở mắt, thái dương nặng nề đau đớn như bị kim đâm.

Trong lúc bàng hoàng, cậu dường như nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trước cửa sổ.

Giống như ngày đầu tiên họ gặp nhau cách đây 5 năm.



Trong nháy mắt đã là cuối kỳ năm thứ hai cao trung, nhiệm vụ học tập càng ngày càng nặng nề. Những đứa trẻ ham học thì làm việc chăm chỉ, trong khi nhóm nhàn rỗi hoàn toàn chọn cách bỏ cuộc.

Trình Diệp Xuyên là người chăm chỉ học tập nhất trong nhóm.

Trường cấp 14 là một trường cấp 3 rất rác rưởi, mỗi lớp may mắn lắm mới có được vài học sinh đỗ đại học. Cho dù như vậy, Trình Diệp Xuyên vẫn phải nghiến răng nghiến mới có thể thi vào trường.

Năm thứ ba cấp hai, cậu vì lý do gia đình đã bỏ học một năm, cũng không có trường cấp ba nào chịu nhận cậu. Chính nhờ sự kiên trì mà cậu đã âm thầm nắm vững kiến

thức của năm đầu cấp 3 và được nhận vào trường với điều kiện đặc biệt.

Là một học sinh chuyển trường mới đi được nửa đường, mọi người đều nhìn cậu với cảm giác xa lạ.

Nam sinh cho rằng cậu gầy như xương sườn, sắc mặt quá nhợt nhạt trông yếu đuối hơn phụ nữ. Các nữ sinh không thích cậu vì cậu quá im lặng và mặc một bộ quần áo được giặt đi giặt lại nhiều lần, thậm chí không thể nhìn thấy màu sắc ban đầu.

May mắn thay, cậu từ lâu đã quen với loại cuộc sống bị bỏ rơi này, có thể đi học Trình Diệp Xuyên đã cảm thấy hạnh phúc rồi.

Sau buổi tối tự học ra khỏi lớp, Trình Diệp Xuyên thường ở trong lớp cho đến khi tắt đèn.

Ngoài một chiếc giường, phòng riêng của cậu thậm chí còn không có một cái bàn. Cánh cửa gỗ tồi tàn không có khóa, bố cậu vốn mê rượu có thể xông vào bất cứ lúc nào và phát điên, càng đừng nói là học hành, ngủ yên đã là một điều xa xỉ.

Đêm đó, vừa mới viết được nửa bài toán, hiệu trưởng đã gọi cậu ra ngoài.

Trình Diệp Xuyên mặc dù thành tích tốt, nhưng cậu chưa bao giờ chủ động trả lời câu hỏi, cũng không muốn cùng giáo viên trao đổi. Khi đột nhiên được đưa đến văn phòng, cậu tưởng mình đã làm gì sai và vô cùng lo lắng.

“Diệp Xuyên, thầy vừa nhận được điện thoại từ chị của em.”

Thầy giáo thấy Trình Diệp Xuyên vô cùng khẩn trương, nhẹ nắm tay cậu: "Đừng hoảng hốt, hiện tại chị của em đang ở bệnh viện, bị tai nạn xe cộ nhỏ, đang phải phẫu thuật..."

Khi cậu vội vàng đến bệnh viện,chị gái cậu Trình Diệp Loan vừa được y tá dùng xe lăn đẩy ra, thấy quanh chân Trình Diệp Loan quấn thạch cao, cảm xúc vẫn đè nén đột nhiên bộc phát ra.

“Được rồi Diệp Xuyên, chị không sao…” Trình Diệp Loan đặt tay lên đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đau đâu.”

Trình Diệp Xuyên sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu như con thỏ nhỏ, nước mắt không ngừng chảy xuống. Cậu đã quen với việc bị bắt nạt nên cậu biết bị thương đau đớn như thế nào, nhưng chị gái cậu dù đau chân nhưng vẫn an ủi cậu.

Cậu hận bản thân mình yếu đuối, bất tài, hận bản thân đã để chị gái gặp tai nạn xe hơi khi đi làm về khuya chỉ vì nhất quyết đòi đi học.

"Ai... ai... đυ.ng chị," Trình Diệp Xuyên không thể giải thích rõ ràng vì nghẹn ngào nức nở. "Người đó đã được tìm thấy chưa?"

“Tôi!” Một giọng nói ngạo mạn đột nhiên vang lên.

Trình Diệp Xuyên sợ đến run rẩy, run rẩy quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên cao lớn.

Người kia mặc đồ hiệu nổi tiếng từ đầu đến chân, tóc mái đẫm mồ hôi dính chặt đến đỉnh lông mày, bên dưới là đôi mắt quyến rũ, sống mũi cao tinh tế. Khóe miệng hắn mím lại, vẻ mặt viết không dễ đυ.ng.

Cảnh Huân đút hai tay vào túi, tựa vai vào tường, nghiêng người nhìn cậu. Vẻ mặt kiêu ngạo không hề giống thủ phạm chút nào.

Trình Diệp Xuyên lấy hết can đảm hỏi: "Chuyện gì....... xảy ra vậy?"

Trong hoàn cảnh bình thường, cậu sẽ không bao giờ dám chủ động lên tiếng. Huống chi, đối phương tựa hồ rất khó đối phó. Nhưng nghĩ đến chị gái bị thương, trái tim bảo vệ chị gái của cậu lập tức vượt qua lý trí.

Cảnh Huân nhìn thiếu niên trước mặt, căng thẳng đến nỗi lông mi run rẩy, nước mắt chảy dài trên mặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn,rụt rè không thể kiềm chế.

"Cậu hỏi tôi? Tại sao cậu không hỏi chị gái của cậu?" Cảnh Huân trợn mắt, "Tôi đang lái xe, chị gái của cậu bất ngờ xuất hiện,đâm thẳng vào xe máy của tôi. Cậu nghĩ chuyện gì đã xảy ra?"

Cảnh Huân nói chuyện rất ngạo mạn, khóe mắt nhướng lên đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.

Đôi mắt to của Trình Diệp Xuyên lóe lên, mũi khịt khịt, cậu nhịn rất lâu mới thốt ra được mấy chữ: “chị gái tôi không phải loại người như vậy!”

Bản thân Cảnh Huân tính tình không tốt, tối nay vô cớ đυ.ng phải người khác, càng ác độc hơn: “ con mẹ nó,tôi quản chị gái cậu là loại người gì làm gì?”

Đối phương là cường giả thì không sao, nếu tỏ ra không vui thì sẽ bị đánh gục. Nhưng cậu ta thân hình nhỏ bé yếu ớt, Cảnh Huân cảm thấy chỉ bằng một cú đấm có thể đánh bay cậu ta.

"Cậu phải, phải xin lỗi!" Trình Diệp Xuyên quyết định dốc toàn lực, cho dù đối phương muốn đánh cậu, cậu cũng sẽ bảo vệ chị gái mình.

Trong mắt Cảnh Huân tràn đầy lửa, hắn bật ra khỏi tường bước về phía trước, Trình Diệp Loan sợ đến mức vội vàng nói: “Được rồi, Tiểu Xuyên, không phải lỗi của cậu ấy, chị vừa đi vừa nhìn vào điện thoại không may mới đυ.ng phải cậu ấy.”

Cơn giận của Cảnh Huân dịu đi một chút sau khi nghe Trình Diệp Loan giải thích: “Cậu có nghe thấy không, nhóc con? Là chị cậu tự tông phải xe tôi. Chưa kể chi phí y tế, chỉ riêng chiếc xe máy của tôi thôi, thay xe cũng tốn vài nghìn tệ, tôi chưa bắt các người đền tiền đã là may mắn rồi."

Cảnh Huân gác chân lên giường, uy hϊếp hỏi: “Tiểu tử, cậu còn muốn hỏi gì không?”

Trình Diệp Xuyên trên mặt tràn đầy tức giận, có chút hồng hồng.

Dù gầy, nhưng cậu vẫn cao 1,75 mét nhưng vì quanh năm cúi đầu, thu nhỏ cổ nên không thể khoe được vóc dáng của mình. Ngoài ra, cậu luôn có vẻ suy dinh dưỡng, điều này khiến các đường nét trên khuôn mặt vốn đã thanh tú của cậu càng trở nên nhỏ nhắn hơn, đôi mắt to chiếm hết nửa khuôn mặt.

Trình Diệp Xuyên muốn nói, cậu đã 18 tuổi, không phải trẻ con, có lẽ còn lớn hơn hắn. Nhưng nhìn cơ bắp rắn chắc của Cảnh Huân, cậu vẫn ngậm miệng không dám nói.

Nhìn thấy Trình Diệp Xuyên hèn nhát như cà tím héo, Cảnh Huân cũng không thèm nói nhảm với cậu, quay người, đút tay vào túi đi về phía cửa.

Tay hắn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa thì cánh cửa đột nhiên tự mở ra.

Một người đàn ông trung niên bước vào, mặc vest công sở, trán bôi keo bóng loáng, bụng hơi phình ra, trông giống như trang phục tiêu chuẩn của một người đàn ông thành đạt.

Cảnh Huân nhìn thấy người tới, kinh ngạc lùi lại một bước: "Bố? Tại sao bố lại đến đây?"

Người đàn ông sắc mặt lạnh, vòng qua Cảnh Huân, đi thẳng đến chỗ Trình Diệp Loan, dùng giọng điệu nhẹ nhàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, cô Trình. Tôi vừa nghe nói con trai tôi làm cô bị thương, khiến cô kinh hãi.”

Trình Diệp Loan bị đối xử khách khí như vậy có chút lúng túng, cô sợ người đàn ông này chọc giận Cảnh Huân nên nhanh chóng xua tay: "Không phải, là tôi bất cẩn."

“Nghe thấy chưa,bố?” Cảnh Huân cực kỳ không kiên nhẫn, kéo dài giọng hỏi.

Điều khiến hắn khó chịu nhất chính là cha ruột của hắn giả vờ cực kỳ lịch sự, nhưng thực chất trong thâm tâm ông lại đầy thù địch. Tính khí thất thường của hắn không thể thoát khỏi gen di truyền từ tổ tiên.

"Ta cho con nói sao? Con là cái thứ ngu dốt, còn trốn học đi đua xe, trở về xem ta có đánh gãy chân con không!"

Cảnh Huân lười tranh cãi với bố, hắn chỉ muốn biết một vấn đề: hắn tông vào người ta, làm sao bố hắn biết được."

Người đàn ông nhìn Trình Diệp Xuyên với nụ cười trên mặt, "Cậu bé, khiến cậu sợ hãi rồi. Ta thay mặt con trai ta xin lỗi cháu. Ta sẽ thanh toán chi phí thuốc men, chi phí điều trị theo dõi và chi phí tổn thất tinh thần cho chị gái cháu."

Giọng điệu cực kỳ lịch sự kết thúc, câu chuyện đột nhiên thay đổi, "Nếu cảnh sát hỏi lại, cứ nói rằng cháu không nhìn thấy hung thủ, được không?"

Trình Diệp Xuyên nào từng thấy tay lão luyện trơn bóng như vậy, vừa thi lễ vừa dọa liền bị dọa đến phục tùng, cậu nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ đáp ứng.

Cảnh Huân ở một bên lập tức hiểu ra.

Tiểu bạch kiểm trước mắt này, trên đường chạy tới đã báo cảnh sát. Nếu không phải nơi xảy ra tai nạn không có người giám sát thì hiện tại hắn đã ngồi trên đồn cảnh sát.

Cảnh Huân tức đến nghiến răng, trong cổ họng như ăn phân ruồi. Hắn làm nhiều chuyện xấu, bố hắn tuy rằng không đến mức thật sự đánh hắn một trận, nhưng mắng chửi một trận cùng trừ tiền tiêu vặt là không thể thiếu.

Trình Diệp Xuyên biết Cảnh Huân đang nhìn chằm chằm mình, nhưng cậu lại quá sợ hãi cúi đầu xuống, sợ bị đôi mắt của Cảnh Huân ăn tươi nuốt sống.

Ở trước mặt cha mình, Cảnh Huân sẽ không làm gì quá đáng, Trình Diệp Xuyên cố gắng hết sức an ủi chính mình, lại nhìn thấy Cảnh Huân đi tới.

Cảnh Huân dùng một tay ấn vào vai cậu, kéo cặp sách ra mà không cho cậu cơ hội vùng vẫy.

Đồ đạc trong cặp bị ném xuống đất, Cảnh Huân thản nhiên dùng chân đá mở những trang bên trong của cuốn sách, chán ghét đọc: “Trình Diệp Xuyên.”

"Tôi nhớ cậu rồi, cậu bé, đợi tôi nhé."

Lúc Cảnh Hoàn bị cha hắn túm tóc kéo đi, còn dùng sức đóng cửa lại, trên mặt viết: cậu chết chắc rồi!

Trình Diệp Xuyên không biết tối nay cậu lấy dũng khí từ đâu mà đối đầu với người này hết lần này đến lần khác. May mắn thay, họ không biết nhau, chỉ có một cái tên, sau này tỷ lệ gặp lại cũng không lớn.

Trình Diệp Loan ngay lập tức được đưa lên phòng vip, trong được trang bị TV, bếp và giường ngủ. Thậm chí còn có một bồn tắm trong phòng tắm.

Trình Diệp Xuyên chưa bao giờ nhìn thấy căn phòng xa hoa như vậy, cậu chớp mắt kinh ngạc, vừa nghĩ tới gia thế đối phương lợi hại như vậy, trong đầu liền nhảy ra uy hϊếp của Cảnh Huân.

Cậu lo lắng suốt một tuần, tan học ngày nào cũng không về nhà mà trực tiếp đến bệnh viện ở cùng chị gái. May mắn thay, Cảnh Huân không hề xuất hiện, khoảng thời gian ngắn ngủi đó chính là kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời cậu.

Trình Diệp Xuyên là một người có nội tâm cực kỳ mẫn cảm và tự ti, vô duyên vô cớ hưởng thụ ưu đãi của người khác cậu cảm thấy không thoải mái. Cậu càng sợ rằng khi trở về thế giới của mình, cậu sẽ càng tuyệt vọng hơn.

Thấy chân chị gái gần như đã lành, cậu đang định liên lạc với bố của Cảnh Huân thì Trình Diệp Loan đột nhiên thông báo với cậu một chuyện.

Bố của Cảnh Huân tên là Cảnh Hồng Đức, ông ấy là một người rất hiền lành. Chị ấy muốn cưới ông ấy.