Dựa vào kinh nghiệm quá khứ, Trình Diệp Xuyên biết Cảnh Huân sắp bùng nổ, cậu lấy hết can đảm ép ra vài chữ: "Đi... đi đâu..."
"Cậu không hy vọng mình chết ở ven đường chứ?" Cảnh Huân giễu cợt nhìn Trình Diệp Xuyên, tựa như đang nhìn rác rưởi dưới chân mình.
Trình Diệp Xuyên đối với những việc trước đây Cảnh Huân làm không hề nghi ngờ, nếu đêm nay Cảnh Huân muốn cậu chết, vậy cậu nhất định sẽ không còn sống xuất hiện vào ngày hôm sau.
Lông mi của Trình Diệp Xuyên run lên, cậu cầm chìa khóa áp vào lỗ khóa, chọc vài cái mới nhét vào thành công.
Căn phòng chật hẹp vừa mở cửa ra liền nhìn thấy không sót gì.
Bụi bặm lâu năm trong khe hở sàn nhà làm thế nào cũng quét không sạch sẽ, dưới bệ cửa sổ đặt một chiếc giường gỗ, sách và một chiếc bếp từ đặt trên chiếc bàn trong góc, những chiếc đinh sắt rỉ sét đã được cố định trên bức tường xám xịt bong tróc, trên đó treo vài bộ quần áo, những bộ quần áo này là toàn bộ tài sản của cả Trình Diệp Xuyên.
Mùi thuốc lá trên người người đàn ông tràn ngập không gian nhỏ, mang theo mùi xâm lược xa lạ không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh Trình Diệp Xuyên.
Tim cậu đập dữ dội, cậu nhìn chằm chằm xuống đất, chỉ cần Cảnh Huân tiến lên một bước, cậu không còn chỗ để rút lui ngoại trừ chiếc giường nhỏ.
Khoảnh khắc Cảnh Huân im lặng đóng cửa lại, Trình Diệp Xuyên dường như quay trở lại cơn ác mộng ngày xưa.
Âm thanh khóa cửa rơi xuống giống như khúc dạo đầu của tội ác.
Cậu đã từng bị mắc kẹt trong một căn phòng ngột ngạt và mang trên mình những vết sẹo khó quên nhất trong cuộc đời.
Khi đó bọn họ đều vừa mới trưởng thành, Cảnh Huân phát điên và mất kiểm soát, trút hết oán hận lên người cậu với ý thức trả thù và tra tấn. Cậu bị buộc phải lộ rabbộ dạng phóng túng nhất của mình, chỉ có mở miệng và ngậm lại một cách vô thức, khóc lóc cầu xin sự thương xót, cho đến khi cậu hoàn toàn mất đi tôn nghiêm, trên da thịt đầy dấu vết bị ngược đãi.
Những năm sau đó, Trình Diệp Xuyên vô số lần mơ thấy những hình ảnh đó. Cơn ác mộng lạnh thấu xương đó dường như đã xuyên qua bốn năm lại ập đến, sắc mặt cậu tái nhợt, sẵn sàng cho bất cứ điều gì xảy ra.
“cậu thật sự cho rằng tôi sẽ gϊếŧ cậu ở đây sao?” Nhìn hàng mi run rẩy của Trình Diệp Xuyên, Cảnh Huân đột nhiên cười lớn: "Hay là cậu sợ tôi ở đây với cậu?"
Trình Diệp Xuyên toàn thân run rẩy, trong đôi mắt ướt đẫm tràn đầy sợ hãi, Cảnh Huân cười lạnh nói: "Với bộ dạng hiện tại của cậu, cậu cho rằng mình xứng đáng sao?"
Cảnh Huân đưa tay phủi bụi trên ga trải giường của Trình Diệp Xuyên, một tay cởi cúc áo vest của hắn, tao nhã ngồi lên trên.
Hai chân đan vào nhau, ngẩng đầu nhìn Trình Diệp Xuyên đang kinh ngạc nói: “Chúng ta đã bốn năm không gặp, cứ coi như người quen cũ gặp lại trò chuyện đi, cậu không cần quá căng thẳng. "
Giọng nói tràn đầy khinh thường, vẻ mặt Trình Diệp Xuyên cực kỳ khó coi.
Cậu thà bị Cảnh Huân nhốt vào một góc và đánh đập như trước đây, hoặc tức giận đập phá mọi thứ trong nhà, còn hơn là hành hạ lạnh lùng và tàn nhẫn như bây giờ.
Nó giống như trói cậu vào một lưỡi dao sắc bén, và việc cậu chảy máu chỉ còn là vấn đề thời gian.
“chị gái thân yêu của cậu, Trình Diệp Loan đâu?” Cảnh Huân đổi giọng.
Cái chết của Trình Diệp Loan, là sự tồn tại đau thấu tim gan nhất trong hai mươi ba năm qua của Trình Diệp Xuyên. Nhưng Cảnh Huân lại không chút lưu tình cầm dao, hung hăng đâm vào vết thương vốn đã khép lại.
"Chị ấy mất rồi..." Trình Diệp Xuyên thanh âm mỏng manh như hơi thở, "Hai năm trước..."
“mất rồi?” Cảnh Huân giả vờ ngạc nhiên, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt khác với vẻ giễu cợt, “Tại sao cô ta lại chết? Cô ta nóng lòng muốn chết trước khi tôi tự tay gϊếŧ cô ta sao.” Cảnh Huân nhướng mày thở dài, giọng điệu có chút thất vọng, “Thật đáng tiếc… thật đáng tiếc…”