Chương 45: Lại trở về đường cũ
Editor: tan_hyeHắn ôm chặt nàng!
Dùng âm thanh gần như chỉ có bọn họ có thể nghe được nói: "Không cần đi. . . . . ."
Thẩm Tử An đang mơ mơ màng màng vậy mà lại nghe được, đột nhiên nàng rất thoải mái vỗ vỗ bả vai Tiếu thư đồng, cười nói: "Vậy ngươi nuôi ta sao? Ta dùng cực kỳ nhiều tiền, hơn nữa ăn cũng nhiều. . . . . . Nấc. . . . . . Ta. . . . . ."
Tiếu thư đồng co quắp, với một năm lương bổng của mình đừng nói nuôi một mình nàng, nuôi mười nàng cũng đủ. Ôm lấy nàng không để cho nàng ngã xuống, nói: "Có thể!"
"Nhưng là, nam nhân các ngươi đều là đã ăn trong bát còn nhìn trong nồi, ngươi nhìn cha ta. . . . . . Lại nhìn Thượng Thư đại nhân một chút, đều cưới rất nhiều người đẹp. Còn có Nhị thiếu gia, tuổi còn trẻ nên nhất định phải nghe lời mẫu thân cầm tay chỉ lối, không thể nói sẽ không lấy mấy người về. Dung mạo kia lại rất chọc người, một chút cảm giác an toàn cũng không có. . . . . ."
Tiếu thư đồng hiểu, nàng rất đáng ghét nam nhân có nhiều thϊếp, có lẽ là do chuyện tình của nương nàng! Từ trước đến giờ hắn vốn không thích những thứ này, hơn nữa Thẩm Tử An cũng không phải chủ nhân mà nam nhân bình thường có thể đối phó được, lại cưới thêm một người không náo loạn mới là lạ.
"Ta chỉ muốn một mình ngươi là đủ rồi."
Trong nội tâm Thẩm Tử An khẽ động, nói: "Không hối hận sao?"
"Vậy, nếu như ngươi hối hận, ta lập tức trở về nhà, cho ngươi cả đời cũng không tìm được ta."
"Tốt! Chỉ cần ngươi không trở về nhà, thì ta sẽ không nhìn đến nữ nhân khác."
Bởi vì Thẩm Tử An uống đến quá nhiều, đầu óc ong ong hỗn loạn, nghe được hắn nói cũng hợp lý, nên gật đầu đáp ứng.
Tiếu thư đồng thấy nàng đồng ý không đi trong lòng cao hứng, nhẹ nhàng ôm nàng nói: "Ngươi đã nói cũng không cho đổi ý."
"Một lời ta đã nói ra, bốn con ngựa cũng không đuổi kịp, yên tâm. . . . . ." Thẩm Tử An nói xong còn vỗ vỗ cơ ngực hắn, nói: "Tiểu tử, rất có lực nha, đã luyện công phu sao?"
Tiếu thư đồng 囧, nha đầu này muốn nói sang chuyện khác thì nói đi, sao lại còn táy máy chân tay. Vốn là người uống say rượu thì rất dễ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nàng còn làm như vậy? Đang suy nghĩ lại cảm thấy trên người chợt lạnh, mảng da thịt lớn trước ngực đã lộ ra bên ngoài.
Hắn cứng đờ người, nha đầu này tính toán làm cái gì, thế nhưng bỗng nhiên lại cởi y phục của hắn ra.
"Lần trước ta đã cảm thấy làn da của ngươi vô cùng tốt, quả nhiên trắng hơn trên mặt nhiều. Còn có cơ bắp nữa, ta thích." Nói xong lại nhéo nhéo, bởi vì dùng lực hơi lớn làm cho lưu lại dấu vết ở mấy chỗ bị nhéo.
Tiếu thư đồng buồn bực thốt một tiếng, vừa đau nhức lại vừa kích động, nàng còn lộn xộn như vậy chỉ sợ là mình sẽ nhất thời không nhịn được. . . . . . Rõ ràng còn có hơn mười ngày, chỉ là bỗng nhiên bây giờ nghĩ đến, cảm thấy thời gian rất xa xôi. Hắn hô hấp từng ngụm từng ngụm, từ từ lui về phía sau, mong chờ Thẩm Tử An dừng tay.
Nhưng hắn không nghĩ tới Thẩm Tử An chính là mèo, mèo là động vật có thói quen di chuyển theo hoàn cảnh!
Thấy gì đó trước mắt chuyển đi, Thẩm Tử An nhảy tới bắt được, hưng phấn ôm lấy vừa liếʍ vừa cắn. Đây chính là cái gọi là lúc mèo hưng phấn, đối phương rất xui xẻo.
Đông!
Tiếu thư đồng ngã ở trên giường, nếu như hắn muốn đẩy nàng ra thì cũng rất dễ dàng, chỉ là lại không nỡ đẩy người ra ngoài. Dù sao thời điểm nàng chủ động căn bản là không có, hơn nữa lại đang ở trong ngực hắn vừa cắn vừa cọ cọ, hết sức thoải mái!
Thật ra thì, cũng không phải Thẩm Tử An muốn khinh bạc người nào đó, chỉ là nàng muốn tìm một chỗ để ngủ. L*иg ngực Tiếu thư đồng rất ấm áp, nàng theo bản năng áp mặt vào bên. Sau đó lại giống bộ dáng của mèo vừa liếʍ vừa cắn chỗ mình quen thuộc, vì vậy l*иg ngực Tiếu thư đồng bị xui xẻo.
Nhất là hai điểm mẫn cảm nhất kia, bị nàng liếʍ một cái lập tức Tiếu thư đồng có kích động muốn phản công.
Hắn thật vất vả nhịn xuống, lại cảm giác được, cả thân thể Thẩm Tử An đều nằm lên, hai chân đặt ở hai bên chân hắn, tay lại đặt ở trước ngực hắn sau đó ngáp một cái, ngủ.
Tiếu thư đồng cảm thấy lòng tự ái của mình bị khiêu chiến mạnh mẽ, nha đầu này kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình phát hỏa xong, mà nàng lại nằm ở trên người của mình —— ngủ. Đây thật là thúc có thể nhịn thẩm cũng không nhịn được.
Thời điểm Thẩm Tử An đang mơ mơ màng màng bỗng nhiên thân thể bị người dời đi, nàng ưm một tiếng, nói: "Buồn ngủ quá. . . . . ."
Thanh âm quen thuộc của Tiếu thư đồng vang lên ở lỗ tai nàng nói: "Nhịn một chút, rất nhanh thì có thể ngủ. . . . . . Ngủ. . . . . ." Giọng nói có chút trầm thấp, tràn đầy tư vị □. Nhưng mà Thẩm Tử An lại nghe được, gật đầu nói: "Ừm. . . . . ." Một tiếng ừm không quan trọng, lại trúng ngay đáy lòng Tiếu thư đồng.
Thẩm Tử An chỉ cảm thấy thân thể có chút lạnh ( y phục bị cởi ra không lạnh mới là lạ! ), nên rụt rụt vào bên trong. Lại cảm thấy có người đang giơ chân của mình, nghĩ ngồi ngủ như vậy có chút không thoải mái, vì vậy lui người lại ngồi thẳng lên, hai tay vòng qua cổ của Tiếu thư đồng, tiếp tục ngủ. . . . . .
Tiếu thư đồng hận, nha đầu này là mèo sao, thế nào ngay cả loại tư thế ngồi này cũng có thể ngủ được. Hắn cảm giác trong lòng mình dâng lên một cỗ tà niệm (chủ ý xấu), khóe miệng hơi nhếch lên cười khẽ một tiếng nói: "Tử An, lát nữa sẽ có chút đau, ngươi ngủ tiếp là tốt, rất nhanh sẽ qua . . . . . ."
Thẩm Tử An gật đầu một cái, sau đó tựa đầu vào cổ Tiếu thư đồng, mặc cho hắn vuốt ve lưng của nàng, nàng thoải mái duỗi thẳng lưng. Tiếu thư đồng lại giúp cho nàng, một tay ôm hông của nàng nhấc lên phía trên, để cho nàng đầu không bị treo một bên, mà là nằm thẳng trên vai hắn.
Thẩm Tử An thật sự thầm nghĩ cảm tạ, bởi vì tư thế thật sự là rất thoải mái. Nhưng kế tiếp thì không thoải mái, bởi vì đột nhiên phía dưới truyền đến đau đớn toàn thân nàng giật giật một cái, hơi mở hai mắt, nói: "Thật là đau. . . . . ."
"Hô. . . . . . Hô. . . . . . Ngươi ngủ tiếp, rất nhanh sẽ tốt, ngủ đi!" Thanh âm rất bình tĩnh, chỉ là hơi thở có chút hổn hển.
Giấc ngủ này rất không thoải mái, chìm chìm nổi nổi, một lớp sóng lại một lớp sóng . . . . . .
Thậm chí ngay cả nằm mơ Thẩm Tử An mơ thấy mình đang ngồi trên một chiếc thuyền đang bơi trên biển, nhưng là tận cùng của biển ở nơi nào, thì không tìm được. . . . . .
Cũng không biết trải qua bao lâu, mới vừa thấy một ánh tà dương, cho rằng đó chính là tận cùng, nhưng lại bị một con sóng to ập tới, nàng lại bị lạc ở trong biển lớn.
Cảm giác càng chạy thì càng xa, thật sự không chịu được Thẩm Tử An từ từ mở hai mắt ra, thanh âm khàn khàn nói: "Ta không muốn trôi nữa, ta muốn lên bờ. . . . . . Ừm. . . . . . Ừm. . . . . ." Người náo đó liên tục phát ra mấy tiếng rêи ɾỉ, hình như. . . . . . Là mình? Lần này Thẩm Tử An hoàn toàn tỉnh táo lại, hơi mở hai mắt lại nhìn thấy đôi con ngươi trước mặt sáng long lanh, lại tràn đầy nhu tình.
Lại nhìn xuống mình, bộ ngực trơn bóng, nhìn xuống chút nữa. . . . . .
Thẩm Tử An có chút choáng váng, vô cùng choáng váng. . . . . .
"Đã tỉnh rồi hả?" Tiếu thư đồng khẽ mỉm cười ngừng lại, sau đó nhẹ nhàng hôn mặt của nàng nói: "Ta cho là, ngươi sẽ ngủ thật lâu, không nghĩ tới lập tức đã tỉnh. . . . . . Muốn. . . . . . Tiếp tục sao?" Mặc dù hắn hỏi như vậy, nhưng trong lòng lại thật không muốn dừng lại.
Từ trước đến giờ Thẩm Tử An luôn thích ứng theo hoàn cảnh, nếu đã như vậy, dừng lại mình cũng thua thiệt, tất cả quá trình hưởng thụ đều ngủ mất rồi.
"Tiếp tục, nhưng là. . . . . . Nếu như ngươi không có lực, ta lập tức đá ngươi xuống." Thẩm Tử An cảm thấy rất uất ức, lần đầu tiên của hai đời thế nhưng lại ngủ mất. Chỉ là, tính toán đoạn thời gian thống khổ nhất kia hình như qua, mình ngủ thϊếp đi ngược lại cũng không cảm thấy khó chịu như thế nào. Kế tiếp. . . . . .
Kế tiếp Tiếu thư đồng khẽ mỉm cười, hắn rất có lực. Nhưng là Thẩm Tử An cũng không có lực, trong thời gian ngắn nàng chiến bại đầu hàng, lại ngủ mê mang.