Chương 43: Bị áp đảo hay áp đảo trở lại
Editor: tan_hyeTiếu thư đồng nhìn dáng vẻ khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng nàng nuốt nước miếng một cái, vội đè nén kích động trong lòng xuống, nói: "Nghe người ta nói, Tứ phu nhân sống rất tốt, mấy ngày trước. . . . . ." Nói được một nửa hắn lại nhớ trước kia Thẩm Tử An nói, nếu Tứ phu nhân có nơi dựa vào rất có thể nàng sẽ rời đi. Nghĩ đến nàng sẽ rời đi, nội tâm lập tức đau nhức giống như bị khoét một lỗ. Hít vào một hơi, cười cười đổi đề tài nói: "Nghe nói, phụ thân ngươi hầu như vẫn luôn ở lại chỗ của nương ngươi. . . . . ." Lời còn lại cũng không cần phải nói tiếp nữa, nàng hẳn hiểu rõ.
Thôi, làm hại nàng mừng hụt, cho là nương có thai. Cái này cũng là do phụ thân không có lực, cũng đã ngủ lại rất nhiều ngày rồi, mà bụng nương vẫn chưa có tin tức gì. Thở dài, xem ra mình vẫn phải tiếp tục nhịn.
Trong lòng Tiếu thư đồng rút rút, xem ra mình vẫn chưa tiến được vào lòng của nàng. Từ trong ánh mắt của nàng có thể nhìn ra được!
"Tử An. . . . . . Ta. . . . . ." Chính hắn cũng không biết phát cái thần kinh gì, ngẩng đầu ôn nhu vén tóc trên trán nàng vuốt vuốt, sau đó chỉ cười.
Nàng đã sớm rõ ràng Tiếu thư đồng tâm tư tỉ mỉ, chỉ là không ngờ hắn ngay cả nội tâm người khác hắn cũng có thể hiểu rõ, không khỏi âm thầm tự trách.
"Chúng ta không thể nào." Mặc dù lời này rất đả kích người, nhưng Thẩm Tử An vẫn muốn nói.
Toàn thân Tiếu thư đồng chấn động, thế nhưng sau đó lại không có nổi giận, chỉ là cười khổ nói: "Thì ra là ta cố gắng như thế vẫn không thể đi vào trong lòng của ngươi. . . . . ." Nói xong xoay người, từ từ rời đi.
Bóng dáng của hắn hết sức cô đơn, trong lòng Thẩm Tử An thế nhưng hơi đau xót. Nhất là hai ngày nay, Tiếu thư đồng trốn tránh không gặp nàng, điều này làm cho nàng càng ngày càng lo lắng.
Buổi tối nằm mơ, gặp được Miêu nhi đó.
Nàng thế nhưng giống đứa ngốc mở miệng hỏi: "Nếu như ta không trở về, có được không?"
Miêu nhi cười nói: "Có thể có thể, nếu như ngươi không muốn trở về ta còn tiết kiệm được mấy trăm năm công lực, có cái gì không thể."
Thẩm Tử An giật giật khóe miệng nói: "Hẹp hòi."
Miêu nhi nói: "Thế nào, vì nam nhân sao? Thật ra thì ta có thể cảm nhận mùi vị đối phương từ trên người ngươi. Chắc chắn là một nam nhân chững chạc, tâm tư cẩn thận, rất dễ dàng bị thương, cho nên. . . . . ."
"Hắn, thật rất dễ dàng bị thương sao?"
"Đúng vậy." Miêu nhi ra sức mà gật đầu, chỉ hy vọng có thể làm cho Thẩm Tử An tìm được lý do để lưu lại. Thậm chí ngay cả có thể khôi phục lại chân thân, cũng không nói.
Từ lúc Thẩm Tử An nghe xong cho đến lúc tỉnh dậy trong đầu vẫn là những lời này, nhịn đến đêm thấy Xảo nhi đã ngủ, không chút nghĩ ngợi đã chạy thẳng từ gian phòng của mình đến Tiền viện.
Nơi đó như cũ vẫn không đốt đèn, cũng không biết hắn đang làm cái gì?
Nhăn nhó hồi lâu, Thẩm Tử An vẫn quyết định đi vào. Một nữ nhân hiện đại sao để ý những thứ này, trước kia ngay cả chỗ ở của nam binh (người lính là nam) nàng còn dám xông vào!
Đưa tay gõ cửa không thấy động tĩnh gì, không có ở đây sao? Trực tiếp đá văng cửa ra, lại thấy hắn mềm nhũn nằm ở trên bàn, bên cạnh còn mấy hũ rượu. Ánh mắt nàng rất tốt, cho nên này tất cả đều thu vào trong mắt.
Đây là, mượn rượu giải sầu sao?
Hắn cũng sẽ như vậy?
Một nam nhân tính tình mạnh mẽ, đa nghi cũng sẽ mượn rượu giải sầu! Thẩm Tử An cũng không biết nên đau lòng hay nên thở dài. Nàng đá bầu rượu bên phải ra, sau đó kéo hắn, hơn nửa đêm nằm ở đây nhất định sẽ cảm lạnh.
Chỉ là, một nữ nhân nâng một nam nhân thì vô cùng tốn sức, cũng may người đàn ông này hình như vẫn còn một chút ý thức, thế nhưng mượn lực của nàng đứng lên, nếu không Thẩm Tử An hoài nghi cho dù mình dùng hết sức cũng không thể đưa người đến phòng ngủ được.
Lỗ tai Thẩm Tử An rất tốt, nghe được từ trong miệng hắn vừa đi vừa gọi thầm: "Tử An. . . . . ."
"Aiz, ta đang ở đây. . . . . ."
Hình như Tiếu thư đồng nghe được, nói: "Tử An, khi nào ngươi mới có thể nhìn đến ta?"
"Hiện tại đã thấy được, toàn thân cao thấp đều nhìn được. . . . . . A. . . . . . A. . . . . . Ngươi đừng đột nhiên giãy giụa, thiếu chút nữa đυ.ng vào giường rồi." Một tay Thẩm Tử An vịn vào giường, một tay đỡ người lên trên giường.
Nhưng Tiếu thư đồng lại không chịu buông ra, kết quả Thẩm Tử An cũng trực tiếp bị kéo lên, hơn nữa còn là tư thế nằm sấp ở trên ngực Tiếu thư đồng.
Bị hơi thở ấm áp làm cho toàn thân run lên, theo bản năng Tiếu thư đồng liền đè người xuống dưới thân.
Bây giờ hắn không giống có ý thức giống như bình thường, Thẩm Tử An nhớ lại những lần bị áp đảo, lần này nhất định không trốn được rồi.
Kỳ quái là nàng lại không có sợ, chỉ là có chút khẩn trương muốn đẩy người ra.
Hiện tại Tiếu thư đồng nào còn lo lắng chuyện gì, ngay cả quần áo cũng không cởi mà xé ra. Xé của Thẩm Tử An trước, rồi mới xé của mình, sau đó cúi người xuống hôn mãnh liệt.
Thẩm Tử An chỉ là giãy giụa, cũng không thể gọi người, nên tùy ý hắn hôn. Hôn đến não nàng cũng choáng váng, thì cũng buông lỏng cảnh giới cuối cùng. Trong đầu nghĩ, dù sao thân thể cũng sẽ bị vứt bỏ, như vậy thì để cho hắn được như ý muốn thôi.
Chỉ là có đau hay không? Nàng kẹp chặt hai chân, theo bản năng lui thân thể về phía sau một chút.
Nhưng rất nhanh chân của nàng bị giữ chặt, cả người bị ôm trở lại. Tiếu thư đồng hơi ngẩng mặt lên, trong mắt chớp động ánh sáng □, đột nhiên cúi đầu, Thẩm Tử An bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào bụng đến muốn hét to, nhưng lại chỉ phát ra một tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ.
Ách. . . . . . Thẩm Tử An tự che miệng chính mình, âm thanh này thật sự có chút hấp dẫn, còn chưa phải ở tái phát ra. . . . . .
Nhưng mà, không nhịn được.
Đang rối rắm thì Tiếu thư đồng bên kia đã công hãm tất cả hệ thống phòng ngự của nàng chuẩn bị tiến công vào khung thành rồi. Thẩm Tử An không biết dây thần kinh nào của mình bị làm sao nữa, thế nhưng rơi xuống hai giọt nước mắt. . . . . .
Lách tách. . . . . . Rơi vào trong lòng bàn tay của Tiếu thư đồng.
Cả người hắn run lên, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tử An, sau đó thở dài nói: "Nếu ngươi không thích như vậy thì ta sẽ không làm. . . . . ." Nói xong ôm lấy nàng nói: "Ta chỉ là không muốn cho ngươi rời đi mà thôi, loại chuyện như vậy ta vốn định vào thời điểm chúng ta chính thức thành thân mới làm. . . . . ."
Thì ra là, mấy ngày nay hắn bỗng suy nghĩ thông suốt, muốn quý trọng nàng chứ không phải là chỉ lấy được thân thể của nàng. Nhưng lại nghĩ nếu không làm thì nàng sẽ rời đi, cho nên vẫn rất rối rắm, nếu như không phải là say rượu thì rất là khó khăn xảy ra tình huống như thế.
Chỉ là, như vậy là xong chuyện rồi hả?
Cái này và đốt lửa không thêm củi có gì khác nhau? Nghẹn chết người! Thẩm Tử An rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, kể cả là trong lòng hay sinh lý, vậy mà hắn đến đây rồi còn dừng lại ngay được, đây rốt cuộc có phải là nam nhân hay không? Nàng khóc không ra nước mắt, vừa định đổi lại tư thế, nửa người nằm thẳng hai chân như vậy thật sự rất mập mờ! Nhưng vừa động, thì nghe người nam nhân bên cạnh rêи ɾỉ một tiếng, thì ra là hắn còn chưa thực sự buông tha, nơi nào đó vẫn còn rất mạnh mẽ!
Thẩm Tử An nuốt nước miếng một cái, đột nhiên lật người ngồi ở trên người của Tiếu thư đồng, chỉ là lại ngồi ở bụng, không dám chạm vào nơi không nên chạm.
"Tử. . . . . . Tử An. . . . . ." Tiếu thư đồng giật mình, vừa muốn nói chuyện lại cảm thấy người phía trên mình dịch người về phía sau, chạm vào, không khỏi thoải mái cắn môi.
Ách. . . . . . Nói như thế nào đây? Chính mình hiện tại cảm giác rất có thành tưu. Thẩm Tử An nở nụ cười xấu xa, nói: "Thật ra thì, ngươi vẫn còn rất khó chịu có đúng hay không?"