Tâm Ma

Chương 14: Ngươi bị trúng độc

Phương Chi Trần nói Vệ Ương nhìn ngoài mặt không đơn giản như vậy, điều này trong lòng Phương Chi Chúc biết rõ.

Từ xa lạ đến quen thuộc, từ do dự đến chấp nhận, Phương Chi Chúc có thể thấy thái độ mâu thuẫn của Phương Lệnh và Thành Viêm vô cùng rõ ràng.

Nhưng y không quan tâm.

Từ bỏ quá khứ và tiếp nhận người này đồng nghĩa với việc chấp nhận hoàn toàn con người hắn. Bao gồm cả "nội tâm".

Im lặng một lúc, Phương Chi Chúc hỏi: "Ngươi sao vậy?"

Vệ Ương: "Không có gì, Chi Chúc à, ta..."

Phương Chi Chúc: "Ngươi có thể không nói cho ta biết."

Nét mặt Vệ Ương cứng đờ.

Phương Chi Chúc nói nhẹ nhàng bâng quơ, không nhìn ra quá nhiều cảm xúc: "Đừng nói dối ta."

Mỗi người đều có nội tâm không thể nói cho người khác biết. Có những chuyện thiên hạ ai cũng rõ, nhưng cũng có những chuyện chỉ có thể giấu vào góc khuất nhất trong lòng, trở thành bí mật vĩnh viễn không thể nói ra.

Hai người ở bên nhau tất nhiên muốn người kia thành thật với mình, nhưng không có nghĩa bới móc hết mọi thứ về đối phương. Phương Chi Chúc nghe theo tâm ý của chính mình, đương nhiên cũng tôn trọng nội tâm của Vệ Ương.

Nhưng trong đó không bao gồm dối gạt.

Phương Chi Chúc không nói nặng lời, nhưng đủ để thể hiện lập trường và quyết tâm của y.

Vệ Ương rũ mắt im lặng trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn y: "Ta có biết Dư Trường Tín."

Phương Chi Chúc không có biểu tình gì.

"Chuyện xảy ra lâu rồi." – Vệ Ương nói: "Hắn từng dùng danh nghĩa của Ma quân làm một số chuyện. Có lẽ vì như thế nên rất nhiều người cho rằng hắn có quan hệ với Ma quân."

Phương Chi Chúc: "Ma quân không quen biết hắn?"

Lông mi Vệ Ương run lên: "Đại khái là biết."

Phương Chi Chúc: "Hắn đã làm những chuyện gì?"

Vệ Ương lại cụp mắt, dường như đang nhớ lại: "Ân oán cá nhân, ta cũng không rõ. Chỉ là nghe nói ba năm trước, Dư Trường Tín đột nhiên biến mất, sau đó không còn tin tức nào nữa."

Tương tự những gì Ông Thụy kể.

Nhưng điều này vẫn chưa giải thích được dáng vẻ chột dạ của Vệ Ương khi nghe thấy cái tên Dư Trường Tín.

Phương Chi Chúc xoay người, dựa lưng vào ghế, y vẫn nhìn Vệ Ương, ánh mắt vừa trong trẻo vừa bình tĩnh: "Còn gì nữa không?"

Vệ Ương nhắm mắt lại, giọng nói có chút khàn khàn: "Hắn......Dư Trường Tín, trông rất giống ngươi."

Cuối cùng cũng nói đến điểm mấu chốt, trong lòng Phương Chi Chúc khẽ động, nhìn Vệ Ương với ánh mắt càng sáng hơn: "Giống đến mức nào?"

"Lần đầu nhìn thấy hắn, sẽ cảm thấy hắn chính là ngươi." – Vệ Ương cười khổ: "Khi đó ngươi có chuyện nên rời đi, ta không gặp được ngươi một khoảng thời gian dài. Sau đó ta bỗng gặp được Dư Trường Tín."

Phương Chi Chúc hình dung thử tình cảnh đó, lại nhớ đến bộ dạng đòi chém đòi gϊếŧ mình của Ông Thụy lúc nhận lầm khiến Phương Chi Chúc càng thêm hiếu kỳ, thật sự sẽ có người giống mình đến vậy sao? Ngay cả Vệ Ương cũng nhận sai.

Y hỏi: "Ngươi đã làm gì?"

Vệ Ương lắc đầu: "Ta nhanh chóng phát hiện hắn không phải ngươi, tuy rằng thật sự rất giống."

Phương Chi Chúc: "Sao lại nói vậy?"

"Lúc đó hắn bắt vài người, định cho bọn họ uống dược, thử độc tính." – Phương Chi Chúc nhíu mày, Vệ Ương vội vàng giải thích: "Ta đã ngăn hắn lại, rồi thả những người đó đi."

Phương Chi Chúc: "Hắn không trả thù ngươi sao?"

Vệ Ương: "Có lẽ ban đầu hắn thật sự tính đến chuyện này, nhưng không thành."

Phương Chi Chúc mỉm cười, y quên mất Vệ Ương vẫn còn đang đứng đây.

Lúc này, Vệ Ương ngồi xổm trước mặt y, cầm lấy tay y. Hắn ngẩng mặt, ánh mắt hướng lên nhìn y, thấp giọng nói: "Những lời ta nói đều là thật cả."

Phương Chi Chúc hạ mắt nhìn hắn: "Chỉ là trông giống ta mà thôi, ngươi đâu cần hốt hoảng như vậy."

Vệ Ương lắc đầu: "Ta sợ."

Phương Chi Chúc: "Sợ cái gì?"

"Bởi vì ngay từ đầu......Ta cho rằng đó là ngươi." – Vệ Ương tựa đầu lên đùi y: "Ta không nên không nhận ra ngươi."

Phương Chi Chúc: "......"

Không đến mức vậy chứ.

Có điều y dường như có thể hiểu được. Nếu đổi lại là y, từng nhận nhầm người khác thành Vệ Ương, tuy rằng lúc sau có nhận ra, nhưng nếu bị Vệ Ương hỏi đến thì ít nhiều cũng cảm thấy khó nói.

Thay vì nói là chột dạ thì nó giống áy náy và tội lỗi hơn.

Y vươn tay đến giữa không trung thì dừng lại: "Chỉ có như vậy?"

Vệ Ương: "Phải. Chi Chúc à, chỉ có một lần đó thôi, đó là lần duy nhất, ngươi hãy tin ta."

Đôi mắt hắn vốn đã đẹp, ánh mắt trông mong như vậy nhìn lên cực kỳ giống mèo nhỏ đáng thương. Phương Chi Chúc khẽ cong khóe miệng, bàn tay đặt trên cổ hắn. Y cúi người, nhẹ nhàng hôn xuống.

Có nhẹ nhõm, cũng có cả tín nhiệm.

Vệ Ương sửng sốt một lúc, ngay sau đó ôm chặt lấy y.

Ánh bình minh dần hửng sáng, hai người ở trong phòng chỉ lẳng lặng ôm lấy nhau.

Phạn Phạn bay tới tìm chủ nhân chơi, thấy cảnh đó thì nhanh chóng bay đi mất.

Một lúc lâu sau, Phương Chi Chúc buông ra, kéo Vệ Ương từ trên đùi mình lại gần, rồi nói về chuyện của Ông Thụy.

Sắc mặt Vệ Ương trầm xuống: "Chi Chúc, ngươi cứ như vậy buông tha cho hắn?"

"Hắn không phải cố ý, cũng đã nói chuyện rõ ràng rồi." – Phương Chi Chúc xoa xoa đôi lông mày nhíu chặt của Vệ Ương, trấn an hắn: "Hơn nữa chuyện này giúp ta cảnh giác hơn, sau này có lẽ phải cẩn thận một chút."

Vệ Ương cầm lấy bàn tay y, nắm chặt: "Giao cho ta."

Phương Chi Chúc lắc đầu, dù sao đây cũng là chuyện của y: "Không cần đâu."

"Chi Chúc à, giao cho ta." – Vệ Ương nghiêm túc một cách lạ thường: "Chuyện của ngươi chính là chuyện của ta. Hơn nữa ngươi đã lâu không hành tẩu giang hồ, có một số chuyện ngươi không tiện làm."

Phương Chi Chúc suy nghĩ, rồi gật đầu: "Ngươi đáp ứng ta..."

Vệ Ương: "Ta sẽ không gϊếŧ người, ngươi yên tâm."

Vệ Ương rất khẩn trương, sau giờ ngọ hôm đó hắn liền vội vàng rời đi. Phương Chi Chúc không muốn lãng phí cảnh ngày xuân, nên quyết định ngồi ngoài vườn chăm thêm nhiều hoa tươi. Thực ra y không hiểu gì về hoa cỏ, nhưng Vệ Ương lại rất thích, nhìn hoa tươi nở rộ, tâm tình như được gió nhẹ vỗ về. Y rất thích cảm giác này.

Còn chưa kịp làm gì, trên núi bỗng xuất hiện một vị khách. Là một vị khách mà Phương Chi Chúc không ngờ tới.

Y kinh ngạc nhìn: "Tẩu tử?" – Đúng là thê tử của lão Trương.

Đối phương bật khóc trước mặt y, vừa khóc vừa nói cho Phương Chi Chúc biết lý do nàng tới --- Lão Trương xảy ra chuyện rồi.

Thê tử của lão Trương nói: "Hôm đó hắn ra ngoài làm việc như bình thường nhưng lại không thấy về nhà. Ta ra ngoài tìm cũng không tìm được. Ngày hôm sau thì được người ta đưa về."

Phương Chi Chúc hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Đối phương lắc đầu không biết, khóc càng thêm nức nở: "Lúc trở về đã hôn mê rồi, tới hôm nay vẫn chưa tỉnh lại. Đại phu khám không ra nguyên nhân, ta...ta thật sự không biết phải làm sao. Lão Trương nói, nói Phương lão đệ, đệ có bản lĩnh lớn, nên ta mới......"

Phương Chi Chúc: "Tẩu tử đừng nói như vậy, bây giờ ta sẽ xuống núi với tẩu tử."

Khi đến Trương gia thì đã gần chạng vạng, lão Trương nằm bất động ở trên giường, còn con trai hắn thì dựa vào đầu giường ngủ say.

Phương Chi Chúc đi tới xoa đầu tiểu hài tử, y cúi người men theo ánh sáng mà nhìn lão Trương. Môi tím tái, trán và má ngả màu xanh xám, trong hơi thở phả ra mùi tanh nhàn nhạt, triệu chứng ngộ độc khá rõ ràng.

Y chống cằm, cảm thấy mùi này vô cùng quen thuộc.

Lúc này đứa bé tỉnh lại, nhìn thấy Phương Chi Chúc liền nhào tới: "Phương thúc thúc......"

Thấy nó sắp khóc, Phương Chi Chúc vội dỗ dành: "Cha con còn đang ngủ, đừng khóc, sẽ không sao đâu."

Tiểu hài tử ngẩng đầu: "Thật không?"

Phương Chi Chúc gật đầu: "Phương thúc thúc hứa với con."

Đứa nhỏ rất tin tưởng Phương thúc thúc của nó nên lập tức không khóc nữa.

Phương Chi Chúc đương nhiên sẽ không lừa gạt một đứa bé. Y nói không sao thì tất nhiên y sẽ không để cho lão Trương xảy ra chuyện.

Suốt đêm hôm đó y lên núi lấy vài thứ, trời còn chưa sáng đã quay lại nhà lão Trương. Không biết y đã mày mò những gì mà sắc mặt tái nhợt, lấy ra một viên đan dược nói: "Đây là đan dược ta luyện chế, có thể giải được độc và giảm bớt đau đớn trên người Trương huynh."

Thê tử lão Trương mở to mắt không dám tin.

Phương Chi Chúc nói tiếp: "Có điều chuyện này quan trọng, để ngừa rủi ro, ta sẽ đi tìm người khác để xác nhận, nếu bảo đảm không có chuyện gì thì mới cho Trương đại ca uống."

Nói xong y lấy ra một viên thuốc khác: "Tẩu cho Trương đại ca dùng viên này trước, tạm thời sẽ không có vấn đề gì. Nội trong hai ngày, ta nhất định sẽ quay lại."

Vệ Ương từng nói, Triệu Phong là vùng đất địa linh nhân kiệt, xung quanh có rất nhiều nơi dồi dào linh khí tu luyện nên có rất nhiều tu sĩ, trong đó có không ít y tu.

Lúc nhận được phong thư của Phương Lệnh nói rằng Phương Chi Trần đã khỏi hẳn, Phương Chi Chúc cảm thấy hứng thú với thiên phú dược thuật của chính mình. Vậy nên y từng tùy tiện hỏi, y tu giỏi nhất ở nơi nào?

Vệ Ương trả lời, giỏi nhất hay không thì không thể khẳng định, nhưng cách Triệu Phong không xa, ở Lạc Hà Sơn có một người rất lợi hại. Có điều, nghe nói người này tính tình cao ngạo, rất khó ở chung.

Phương Chi Chúc không mấy để ý những cuộc trò chuyện sau bữa ăn, nhưng tình huống của lão Trương nguy cấp, bất luận thế nào cũng phải thử một lần.

Lạc Hà Sơn cách Triệu Phong chỉ vài trăm dặm, cưỡi ngựa chưa tới nửa ngày là đến, nhưng so với ngự kiếm vẫn chậm hơn rất nhiều.

Phương Chi Chúc thầm nghĩ, quả nhiên vẫn nên học ngự kiếm.

Một đường ra roi thúc ngựa, qua giờ Ngọ y đã đặt chân đến địa giới của Lạc Hà Sơn. Phương Chi Chúc ngước nhìn núi cao trùng điệp, sau đó y nâng Phạn Phạn từ phía sau rương gỗ, dặn dò nó vài câu rồi buông tay ra. Phạn Phạn vùng vẫy cánh bay xa.

Phương Chi Chúc ngồi trên lưng ngựa lẳng lặng chờ đợi.

Không biết là bởi vì được nuôi lớn ở Triệu Phong Sơn, hay vì Vệ Ương cho nó ăn không ít đồ tốt, Phạn Phạn hình như có thể nghe hiểu những lời y và Vệ Ương nói, còn có thể nhìn sắc mặt của bọn họ để biết có được nghịch ngợm hay không, hay là đến lúc chịu phạt.

Ngoại trừ việc không biết nói, nó gần như bằng một đứa bé rất thông minh.

Mặt trời càng ngày càng xuống thấp, Phương Chi Chúc thầm tính toán thời gian.

Nửa canh giờ trôi qua, Phạn Phạn không trở về;

Một canh giờ trôi qua, Phạn Phạn vẫn chưa trở về.

Một canh giờ rưỡi trôi qua, sắc đêm của bầu trời dần bao phủ, xung quanh một mảnh yên tĩnh, chỉ có gió càng thêm sắc bén, luồn qua cây cối phát ra tiếng kêu xào xạc.

Không thấy Phạn Phạn về, Phương Chi Chúc quyết định tự mình vào núi tìm, đang suy xét đường đi thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu quen thuộc.

Phạn Phạn đập cánh bay đến chỗ Phương Chi Chúc, cái đuôi vắt ngang phía chân trời, trong bóng đêm lờ mờ để lại một hình bóng không rõ.

"Ku ku ku ku cô."

Vừa mới thở phào được một hơi, Phương Chi Chúc lập tức giật mình. Một thân ảnh màu trắng lơ lửng vọt tới, ở trước mặt Phương Chi Chúc lộ ra nụ cười quỷ dị, "Khà khà khà."

Phương Chi Chúc nhíu mày, đánh bật đối phương rồi bắt lấy Phạn Phạn.

Đối phương trợn mắt trắng, bất mãn nói: "Thái độ này của ngươi là sao? Đây là địa bàn của ta!"

Tầm mắt hắn vẫn luôn đặt trên người Phạn Phạn phía sau Phương Chi Chúc, rõ ràng là có hứng thú với con chim này.

Phương Chi Chúc: "Ngươi là Lạc Hà Sơn......"

"Hừ, chính là ta. Đám tục nhân các ngươi mỗi lần đến đây tìm ta đều cầu xin trị bệnh hỏi thuốc. Nếu không nể mặt con chim kia, ta đã mặc kệ ngươi rồi."

Phương Chi Chúc: "Quả thật là có việc muốn nhờ."

"Ngươi trúng độc gì?"

Phương Chi Chúc: "Không phải ta."

"Ha?" – Người nọ nheo mắt: "Ngươi rõ ràng trúng độc, không phải ngươi thì là ai?"