Hứa Yểu ngó lại Lục Dã một mét chín, so với Hứa Cảnh còn cao hơn mấy cm, cảm giác an toàn mười phần, không hổ là giá trị vũ lực đứng đầu toàn tiểu thuyết, nhưng cô cũng không phải là loại sếp bắt được một con dê liền nhổ trụi lông, dù sao cũng phải cho người ta nghỉ ngơi đúng không?
"Không không không, em không ngại!" Không chỉ không ngại, Hứa Yểu còn hết sức chờ mong hỏi Lục Dã:" Anh ó biết có thể thuê đội bảo vệ cao cấp ở chỗ nào không? Giúp tôi thuê mấy chục người trước."
Lục Dã banh mặt, như bị chấn động mạnh.
Mà Hứa Cảnh cũng không khá hơn chút nào, trong đầu đều là - -
Thuê trước mấy chục người? Em gái anh còn tiếc mạng hơn cả người giàu nhất như anh sao?
Đối với thỉnh cầu chân thành sợ chết tiếc mạng của Hứa Yểu, Lục Dã luôn miệng đồng ý sẽ sắp xếp cho cô.
Hứa Cảnh nói sáng nay Quý Chính Khanh đi công tác nước ngoài, phải chờ anh trở về mới có thể tổ chức tiệc cưới, chuyện trên mạng cũng không cần Hứa Yểu lo lắng, bảo cô cứ nghỉ ngơi thật tốt.
Hứa Yểu tính toán sẽ dọn vào khu dân cứ số 1 Hải Thành, Hứa Cảnh an bài tài xế đưa cô trở về, xe còn đi trên đường nhưng điện thoại di động của Hứa Yểu lại rung lên, là người bạn cùng phòng khác tên Khúc Tích.
Hứa Yểu nhìn thấy cái tên này, trong ánh mắt có chút thương tiếc.
Theo như trong tiểu thuyết thì Khúc Tích thuộc tầng lớp lao động bình thường, bị công ty lòng dạ hiểm độc cự tuyệt, lại chậm trễ 10 năm thanh xuân của cô, lúc 30 tuổi rốt cục có được cơ hội thử vai quý giá, quyết định lên Bắc Kinh theo đuổi giấc mộng lần cuối cùng, lại chết ở trong tầng hầm nhà trọ.
"Yểu Yểu, đã xảy ra chuyện gì vậy, tôi mới thử vai trở về đã thấy cô rời khỏi nhóm rồi! Cô đừng hành động theo cảm tính!" Khúc Tích sợ Hứa Yểu suy sụp tinh thần, nói cẩn thận từng li từng tí, "Hay là chúng ta cùng đi du lịch hai ngày giải sầu?"
Hứa Yểu không trả lời, mà chỉ kể lại chuyện Triệu Như Mị đã dọn đi, bảo Khúc Tích cũng thu dọn đồ đạc, lát nữa tới đón cô.
"Được rồi." Khúc Tích đồng ý, lại khuyên Hứa Yểu đừng quá để tâm chuyện Triệu Như Mị trả phòng.
Triệu Như Mị trả phòng, tiền thuê phòng vốn chia ba giờ lại thành chia đôi khiến cô và Hứa Yểu có chút quá sức, Khúc Tích suy đoán Hứa Yểu đã tìm được phòng mới.
Hai người bọn họ cùng thuê chung một căn hộ nhỏ cũng không tệ.
Hứa Yểu bảo tài xế lái xe đến khu chung cư đón Khúc Tích. Khúc Tích có khuôn mặt ngây thơ, trông rất nhu thuận. Cô bị cận nhẹ, đẩy vali đứng ở cửa tiểu khu. Thẳng đến khi chiếc xe sang trọng màu đen kia tới gần cô mới híp mắt nhìn rõ biển số xe, trong nháy mắt bị dọa đến không dám nhúc nhích.
Hứa Yểu còn chưa đưa ánh mắt về phía tài xế, tài xế cực kỳ hiểu đạo lý đối nhân xử thế đã sớm mở cửa xe, vô cùng hiền lành giúp Khúc Tích để vali vào trong cốp xe.
Khúc Tích thụ sủng nhược kinh, cô lên xe ngồi ở bên cạnh Hứa Yểu, chú ý tới một người đàn ông cao gầy anh tuấn ngồi ở ghế lái phụ, tưởng là bạn cùng xe.
Tay Khúc Tích nhẹ nhàng sờ sờ đệm dưới mông, sau đó tay run rẩy.
Khúc Tích sợ hưng phấn quá sẽ dẫn đến mất mặt, cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn wechat cho Hứa Yểu.
[Khúc Tích: A a a a Yểu Yểu ơi, chúng ta gặp phải may mắn thần tiên gì vậy? ghép xe lại ghép trúng xe sang như vậy, tôi đã thấy qua xe này trên mạng, giá trị tám con số trở lên!]
[Khúc Tích: Cái mông của tôi. Có tài đức gì mà có thể ngồi trên chiếc xe sang trọng tám con số?! Nó không xứng a.]
[Khúc Tích: Khó trách đại thúc có thể lái nổi xe sang trọng này, tính cách thật tốt, còn xách hành lý cho tôi! 】
[Khúc Tích: Ô ô ô thật ngầu nha, thì ra gió bên ngoài xe đều có thể thơm như vậy!]
Khúc Tích ngồi ở bên cạnh điên cuồng gửi tin nhắn cho cô, tốc độ gửi nhanh đến mức Hứa Yểu cũng không kịp nhìn rõ. Khi văn tự đã không cách nào biểu đạt ra cảm giác hưng phấn của cô lúc này, Khúc Tích lại bắt đầu liên tục gửi sticker cho cô.
Khúc Tích vui vẻ muốn ngất xỉu!