Tống Thanh Ninh: “Chuyện của em không có gì để nói cả, đa số em đã nói hết với anh trên thư rồi. Chuyện của Thành Thành chắc anh đã nghe nói rồi, nhưng có một việc em chưa nói với mẹ anh. Chính là tiền tiêu xài của thằng bé cơ bản sẽ không dùng tiền của tụi mình, thằng bé có sổ tiết kiệm riêng, tiền trong đó là của cha mẹ ruột thằng bé còn có ông nội em để lại.
Em nói với anh chuyện này, là hy vọng sau này anh có thể nhìn thẳng thằng bé, em không muốn để thằng bé ở trong nhà này bị thương hại như một kẻ hèn mọn. Tất nhiên, tiền không cần anh hỗ trợ, nhưng về mặt sinh hoạt chắc phải làm phiền anh, dù sao con trai mà, có một số việc em không thể giúp thằng bé được, cũng không có cách hướng dẫn.
Tiền trên tay cô trông không ít, nhưng tiền dùng chung cũng không nhiều, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô phải nghĩ cách kiếm tiền khi mới vừa xuyên không.
Ban đầu cô không nói với mẹ chuyện tiền bạc, cũng không hy vọng người khác bởi vì khoản tiền này, mới đồng ý kết hôn với cô, gia đình như thế không thể nào đối xử tốt với Thành Thành.
Nếu như không có khoản tiền này, người ta cũng đồng ý, vậy tức là sẽ không thật lòng với Thành Thành, ít nhất sẽ không cho thằng bé sắc mặt tốt.
Mục Cảnh An nghe xong, nắm chặt tay cô.
Anh nói: “Nếu lựa chọn kết hôn với em, đã chứng minh anh cũng không để bụng trong nhà có thêm một thành viên là em trai em, em cần gì phân biệt rạch ròi như vậy gì? Cho dù không có khoản tiền này, anh cũng không ngại em dùng tiền của tụi mình nuôi thằng bé, anh tin em làm việc có chừng mực. Còn như chăm sóc ở mặt sinh hoạt, thì là chuyện nhỏ."
Thu nhập của anh không tệ, thật sự không quan tâm chút tiền ít ỏi đó. Nhưng nếu anh kiếm công điểm trong đội sản xuất, một năm gom lại không được mấy đồng, cũng không dám bảo đảm sẽ không quan tâm chuyện cho em vợ tiền tiêu.
Tống Thanh Ninh khẽ mỉm cười: “Cảm ơn anh"
Mục Cảnh An: “Em mà khách sáo như vậy, anh mất hứng đó"
Tống Thanh Ninh cười cười, nghiêng đầu nói: “Vậy kể về anh đi, kể xem những vết sẹo trên người anh từ đâu mà ra."
"
Mục Cảnh An: “Em muốn nghe thật à?"
“Tất nhiên rồi.
“Vậy trước tiên kể về cánh tay này đi, mấy ngày trước khi dẫn người đi bắt một nhóm muốn vượt biên chạy trốn."
"} ...
Nghe anh kể lại, cô càng nghe càng cảm thấy nguy hiểm, không nhịn được ôm anh.
Đêm nay họ tâm sự cực lâu, đến khi gà gáy mới dần dần thϊếp đi.
Nhưng nguy hiểm của đêm nay lại không chỉ là câu chuyện.
Chuyện này phải kể từ nửa đêm: Lý Thiết Trụ và mẹ anh ta cầm đồ rón rén ra khỏi nhà mình, đến phía sau đội sản xuất, một người lọ mọ tới nhà họ Tống, một người đi hướng tây.
Nhưng họ không biết, lúc Mục Cảnh An trở về, đã kêu cha anh nói với người của đại đội dân quân, hỗ trợ canh chừng Lý Thiết Trụ.
Đại đội trưởng của đại đội dân quân và Mục Cảnh An là bạn học cấp hai. Tiểu Quân chơi chung từ nhỏ, chính là con trai của đội trưởng Lý, lại là tiểu đội trưởng của đại đội dân quân, cũng rất nể mặt.
Thế nên, trời vừa tối, đã có hai ba người để ý nhà Lý Thiết Trụ.
Vừa vào việc, đã phát hiện hành động mờ ám của hai người.
Lúc này, Tiểu Quân đi theo mẹ Thiết Trụ, một người khác theo dõi Thiết Trụ, một người đi gọi thêm người.
Công cuộc theo dõi, mẹ nó quá là kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Trước tiên là mẹ Thiết Trụ.
Tiểu Quân đi theo sau lưng bà ta, càng đi càng phát hiện mẹ nó đây không phải đường đi tới mộ tổ tiên của đội sản xuất sao?
Bà ta đang muốn làm gì?
Lại nhìn cái xẻng trong tay bà ta, không khỏi hoài nghi.
Anh ấy lặng lẽ đến gần, thì nghe mẹ Thiết Trụ không ngừng lẩm bẩm: “Con đĩ nhỏ không biết xấu hổ, cho mày coi thường con trai tao, tưởng gả tới nhà họ Mục thì có thể sống sung túc đúng không? Đừng hòng! Thiết Trụ nhà tao sống không tốt, mày đừng mong mình sống tốt!"