Quân Hôn Kiều Sủng: Tôi Ở Thập Niên 70 Trêu Ghẹo Quân Nhân

Chương 50: Ngậm sổ tiết kiệm

Có lẽ ánh mắt của anh quá thành khẩn, cũng có thể là anh quá đẹp trai, hoặc là hôm nay trời tối quá, khiến đầu cô nóng lên, ngửa đầu ngậm một góc khác của sổ tiết kiệm.

Mục Cảnh An kinh ngạc nhìn cô, anh kêu em lấy tay cầm, không có kêu em ngậm.

Vừa rồi anh tìm đồ, vì trong ngực còn có những cái khác, nên tiện thể ngậm sổ tiết kiệm luôn.

Tống Thanh Ninh nhướng mày: Không phải cho em? Thì anh nhả ra đi.

Mục Cảnh An nhìn cô một cái, quả quyết vứt bỏ cuộn len trong tay, cầm sổ tiết kiệm, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Chỉ một chớp mắt, cô câu cổ anh.

...

Một hồi sau, cô hờn dỗi nói: “Cánh tay của anh có hơi cản trở.”

Mục Cảnh An cười khẽ, nâng sổ tiết kiệm lên: “Vậy trước tiên xem cái này đi.”

Cô nhận lấy mở ra: “Anh có tiền quá nha, mấy năm nay không gửi tiền về nhà sao?”

Trên sổ tiết kiệm có hơn mấy ngàn đó.

Mục Cảnh An: “Gửi chứ, nhưng không gửi toàn bộ, trừ tiền lương thu vào, còn có tiền thưởng nhiệm vụ, trợ cấp này kia, bên kia anh ở một mình, ăn uống đều là bộ đội lo, không tiêu tiền nhiều. Cái này cũng cho em, bên trong là một ít phiếu, lúc tổ chức tiệc dùng không ít, còn lại một chút.”

Tống Thanh Ninh nhận lấy bao thư anh đưa tới, lấy phiếu ra nhìn, mấy phiếu công nghiệp, chừng mười phiếu lương, hai phiếu xà phòng vân vân.

Tống Thanh Ninh hí hửng: “Vậy em giữ, khi nào anh cần dùng tiền thì cứ nói với em.”

“Giữ đi.”

Tống Thanh Ninh để sổ tiết kiệm chung với sổ tiết kiệm của mình.

Sổ tiết kiệm của cô là do mẹ nguyên chủ để lại, có hơn tám trăm đồng, ông nội của nguyên chủ và nguyên chủ đều không động tới khoản tiền kia, cô cũng không động tới.

Cô cất đồ xong đi tới, Mục Cảnh An đang nhúng khăn rửa mặt, nước cũng không vắt.

Tống Thanh Ninh đi tới cầm lấy cái khăn trong tay anh, vắt khô lần nữa mới đưa cho anh.

Sau đó nhặt lên cuộn len lăn xa.

Cô nhìn những cuộn len khác trong túi, ôi trời, còn mua ba màu đen, xanh biển, hồng.

Mục Cảnh An: “Nếu em biết đan len, đan thành áo đôi, làm áo khoác, cũng rất tốt.”

“Để em xem đan kiểu gì thì đẹp.”

Cô lại thả cuộn len vào trong túi, cũng đậy kín rương của anh. Mục Cảnh An đi đánh răng, đợi anh rửa chân xong, cô bưng nước đi đổ.

Khi trở về thì đóng lại cửa nhà mình, lúc vào phòng ngủ, chỉ thấy Mục Cảnh An đang dùng một tay cởϊ áσ, à, là đang cởi nút áo.

Anh không quay đầu cũng biết cô đang nhìn mình.

Anh hỏi: “Em không lại đây đếm cơ bụng sao?”

Tống Thanh Ninh thầm nghĩ, người đàn ông này đầu tiên gặp trông là một người đứng đắn nghiêm túc, trong thư mặc dù cũng rất khắc chế, nhưng vẫn có thể nhìn ra anh không đứng đắn lắm, có chút gian manh.

“Không đếm cơ bụng, đo chân dài thì anh cũng không ngại.”

Nghe đi, cô đã bảo rồi, gian manh lắm.

Trong thư cô đã nhận ra rồi.

“Xấu hổ?” Mục Cảnh An không được đáp lại, quay đầu nhìn cô.

Kết quả: “Suỵt ——”

Một tiếng huýt vừa vang vừa lưu manh thổi về phía anh.

Mục Cảnh An: Còn biết huýt sáo nữa nha.

“Đùa cái gì đấy, em mà xấu hổ?” Tống Thanh Ninh đi tới, cằm tựa giường: “Nằm xuống.”

Mục Cảnh An:???