Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 198: Tô Cần Về Rồi

Lục Tư Hoa nói: "Lương thực dưỡng lão của ba và mẹ lúc chia nhà đã bàn bạc xong rồi, mỗi người một trăm cân một năm. Việc này lúc đầu chúng con dự định chờ ông xã trở về tự mình đưa đến nhà cũ, nếu mẹ đã xách ra vậy thì thừa dịp tất cả mọi người bây giờ đều ở đây, lấy hai trăm cân lương thực được phân ra từ đại đội đưa đến chỗ ba mẹ."

Bà nội Tô chép miệng trông ngóng, muốn phản bác nhưng phát hiện Lục Tư Hoa nói đến mức bà ta không thể phản bác được.

Bà ta nói: "Tôi muốn lương thực tinh, toàn bộ là lương thực tinh Lần này không cần nhóm Lục Tư Hoa mở miệng phản bác đã có người phản bác thay bọn họ: "Phòng Tô Cần có sáu trăm cân lương thực còn chia lương thực tinh và lương thực khô, bà há miệng ra đã muốn trăm cân lương thực tinh của bọn họ, làm sao không lật trời đi, dứt khoát để bọn họ đưa hết lương thực cho các người có phải càng thêm hài lòng hay không?"

Ngữ khí châm chọc không làm cho mặt bà nội Tô đỏ lên chút nào, bà ta nói: "Nếu như chúng nó nguyện ý đưa tất cả lương thực cho chúng tôi, chúng tôi cũng lấy, sẽ không ghét bỏ."

Bà ta, nhóm xã viên đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ, từng gặp người hung ác, chưa từng gặp người ác như vậy.

Đây là muốn bức người đi chết!

Nhóm xã viên nghị luận để mặt ông nội Tô thẹn đến đỏ bừng.

Ông ấy nói: "Không cần nghe mẹ con, cứ cho một trăm cân lương thực tinh và một trăm cân lương thực khô là được." Nói xong hung hăng trừng mắt nhìn bà nội Tô một cái, có một số việc đã qua chỉ thêm mất mặt.

Bà nội Tô lại muốn nói tiếp, quần áo lại bị người nhẹ nhàng kéo một phát, quay đầu lại đã thấy con trai nhẹ nhàng lắc đầu với bà ta.

Bà ta nuốt lời nói đang định nói ra trở về.

Cục tức lần này suýt chút đã làm bà ta nội thương.

Rất nhanh hai trăm cân lương thực tinh thô hỗn hợp do đại đội bộ tự mình cân được lấy ra, giao cho ông nội Tô.

Lục Tư Hoa nói: "Mọi người đã chứng kiến, bên nhà tôi đã giao lương thực dưỡng lão"

Ông nội Tô nói: "Lương thực dưỡng lão các con đã giao."

Bà nội Tô "Hừ" một tiếng nhưng không nói gì nữa. Lại nói gì bà ta cũng không chiếm lý nên không nói cho thoả đáng.

Bác Đại Minh không chê thêm phiền cười hì hì nói với bọn họ: "Bên nhà Tô Cần đã giao lương thực dưỡng lão ra, có muốn đại đội chúng tôi chủ trì cho các người giao lương thực dưỡng lão của nhà con trai cả và nhà con trai thứ ba của các người ra luôn không? Lúc các người tách hộ là nói các nhà giao ra hai trăm cân lương thực dưỡng lão"

Nhóm người ông nội Tô hợp lại cùng nhau cũng chỉ có tám trăm cân lương thực, bây giờ lương thực của bọn họ là hợp lại theo từng hộ, nếu như giao ra bốn trăm cân lương thực cho hai người lớn tuổi ngẫm lại thì việc này cảm giác buồn cười.

Một nhà Tô Đại Lực lập tức đen mặt lại.

Chỉ có ngần ấy lương thực, nếu khi lại chia hai trăm cân, còn có để cho bọn họ sống hay không? Có chút tội nghiệp nhìn về phía ông nội Tô và bà nội Tô.

Tô Thành Tài lại tuyệt không bối rối, khoé miệng vẫn luôn treo nu cười.

Bà nội Tô nói: "Chia cái gì mà chia? Không cần, chúng tôi về nhà mình sẽ chia Khóe miệng nhóm xã viên đều giương lên nụ cười châm chọc, đây thật là bất công.

Lục Tư Hoa cũng không quan tâm bên nhà cũ sẽ chia lương thực như thế nào, lương thực dưỡng lão có hay không có. Dù sao lương thực dưỡng lão nhà họ đã giao mà lại giao trước mặt người toàn thôn, cho dù bọn họ muốn đe doạ không giao cũng khó khăn.

Lúc đầu bọn họ thật sự không nghĩ giao lương thực ở trước mặt mọi người, nghĩ là đợi đến khi ông xã đi công tác từ tỉnh thành quay về, mang lương thực dưỡng lão từ chỗ ông xã đến nhà cũ. Cứ như vậy lấy tính tình của bà nội, nếu như về sau phủ nhận bọn họ đã giao cũng có khả năng nên bây giờ bọn họ muốn phủ nhận cũng khó khăn.