Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 Được Cưng Chiều

Chương 19: Công An Tìm Tới Diệp Ngư

Hạ Hiểu Như xoay trong mắt: "Con bé đó nhặt được hai món đồ lận, là một cái kho báu lớn, các chú đi xem là biết!"

"Cháu dẫn đường đi."

Lúc vị công an và Hạ Hiểu Như đến nhà họ Diệp thì đúng lúc gặp Diệp Hồng Trung đang đến, ông ta mới biết bọn họ đang đến nhà họ Diệp để tìm hiểu tình hình.

Diệp Hồng Trung ngơ ngác: "Đồng chí công an, tôi là đại đội trưởng đội sản xuất Hồng Tinh. Các anh xem có gì nhầm lẫn hay không, dù cho cháu gái tôi có đi nhặt đồ, nhưng đồ mà nó nhặt được chính là đồ Hạ Hiểu Như không muốn, toàn đá vỡ và giấy rách thôi."

Sợ công an không tin, ông ta còn tiếp tục: "Cháu gái tôi là một đứa hiền lành, không thể có chuyện chiếm đoạt tài sản nhà nước được!"

Vị công an lớn tuổi nhìn thấy Diệp Hồng Trung lo lắng như vậy, ông ta vẫy tay: "Bọn tôi phải đi xem mới biết được."

Diệp Hồng Trung không còn cách nào, chỉ có thể dẫn đường, ông ta gấp muốn chết rồi, chuyện gì đang xảy ra thế này?

Ông ta đã nói là không nên đi đào kho báu mà!

Nhìn xem, bây giờ công an đến tận đây rồi.

Không biết năm nay đội của họ có được danh hiệu đội sản xuất tiên tiến hay không nữa.

Diệp Hồng Trung lo muốn chết mất.

Khi Diệp Ngư biết vị công an đến đây với mục đích gì, cô không hề ngạc nhiên, có Hạ Hiểu Như ở đây, công an không đến mới là lạ.

Chỉ là Diệp Ngư không ngờ, cô chưa kịp mở miệng, Diệp Kinh Chập đã bảo vệ cô ở phía sau, không chút do dự nhận trách nhiệm về mình: "Đồng chí công an, tất cả đồ là do cháu nhặt được, không liên quan gì đến em gái cháu hết, nếu có chuyện gì, các chú có thể đến tìm cháu, tất cả đều do cháu chịu trách nhiệm."

Lúc Diệp Kinh Chập nghe nói nhà họ Hạ bị bắt đi, anh ta đã lường trước việc công an sẽ đến nhà họ Diệp.

Lời nói của Diệp Kinh Chập khiến cả hiện trường lặng im.

Trong lòng Diệp Ngư vừa cảm động vừa buồn.

Cô phát hiện, dù là kiếp trước hay kiếp này, dù gặp phải nguy hiểm hay khó khăn gì, anh trai cô sẽ không do dự đứng trước mặt cô để bảo vệ cô.

Công an hơi ngạc nhiên: "Cháu là Diệp Ngư?"

Diệp Kinh Chập há miệng, anh ta muốn nói đúng vậy nhưng lại bị Diệp Ngư ngăn lại.

Diệp Ngư kéo tay áo Diệp Kinh Chập, lắc đầu, cô quay ra nói với công an: "Chú công an, cháu là Diệp Ngư, anh ấy là anh trai của cháu, đồ là do cháu nhặt được, không liên quan gì đến anh trai cháu."

Vị công an lớn tuổi hơi ngạc nhiên, ông ta đã làm việc nhiều năm, thấy nhiều người thân đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, còn việc thay nhau nhận tội như này lại là lần đầu.

Nghĩ đến đây, ông ta nhìn Hạ Hiểu Như một cái.

Vừa nãy ở nhà họ Hạ, phản ứng của những người đó, ông ta đều nhìn thấy rõ ràng.

Hạ Hiểu Như bị đồng chí công an nhìn, mặt cô ta nóng rát, nhưng nhiều hơn lại là ghen tị, ghen tị Diệp Ngư có được anh trai tốt như thế.

Diệp Ngư mà gặp chuyện, anh trai Diệp Ngư sẽ đứng ra bảo vệ nó, còn anh trai của cô ta thì chỉ biết để cô ta đi gánh tội.

Mặt Hạ Hiểu Như nóng ran, cô ta kêu lên: "Chú công an, chú đừng nghe Diệp Ngư nói bậy, nó nhặt được thứ còn quý giá hơn chiếc vòng tay vàng, chú không tin thì các chú cứ bắt nó lấy ra xem!"

Thực ra lời này hoàn toàn là lời nói bừa, Hạ Hiểu Như chỉ muốn kéo một người ra làm bia đỡ đạn cho mình mà thôi.

Nhưng Hạ Hiểu Như không ngờ mình lại nói đúng, đồ trong tay Diệp Ngư thật sự quý giá hơn đồ của Hạ Hiểu Như nhiều.

Vị công an quay đầu nhìn Diệp Ngư, ánh mắt từ tốn và hiền lành.

Diệp Ngư nắm mép áo, mím môi, nhỏ giọng nói: "Chú công an, cháu thật sự…thật sự nhặt được kho báu."

"Các chú nhìn xem, cháu nói không nói sai chứ!" Hạ Hiểu Như phấn khích liên tục hô lên.

Vị công an lớn tuổi vẫy tay, ý bảo Diệp Ngư tiếp tục nói.

Diệp Ngư cúi đầu: "Nhưng mà….nhưng mà kho báu đã không còn trong tay cháu nữa."