Chương 14
Trong khu nghỉ ngơi của người nhà bệnh nhân, có rất nhiều người ở lại, nhưng bệnh viện chỉ cung cấp hai chiếc ghế sofa làm nơi nghỉ, thật sự làm khó người khác. Tuy nhiên, so với người thân đang bị bệnh tật dày vò, chút việc nhỏ này không tính là gì.Đêm khuya, mọi người đều nằm trên ghế sofa nhắm mắt nghỉngơi.
Điều hòa trong bệnh viện thật sự rất mạnh, Tiểu Trinh co chân trên sofa, đắp một cái chăn mỏng mang từ nhà đến, co người lại ngủ.
Quan Trí Đàn đi vào bệnh viện khi trời đã hừng đông, khoảng lúc sáu giờ sáng, nhìn cô nằm co ro trên ghế sofa, ngủ không yên ổn, không khỏi đau lòng, để bữa sáng vào tủ cho cô, rồi lấy thêm chiếc chăn phủ lên người cô.
Chiếc túi plastic phát ra tiếng động làm Tiểu Trinh tỉnh lại, hơi kéo chiếc chăn, cô buồn ngủ mở mắt ra, khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi của Quan Trí Đàn lập tức đập vào mắt.
"Đánh thức em à?" Giọng anh rất nhỏ, vì không muốn đánh thức người khác nên giảm âm lượng, nhân dịp không ai chú ý, nhanh chóng hôn lên môi cô một chút.
Trong mắt anh đầy tơ máu, cho thấy anh mệt chết đi, nưhng cứng rắn không lộ ra trước mặt cô, không để cô lo lắng.
"A Đàn, sao anh lại đến đây?" Bối rối vì bị hôn, tuy không ai thấy, nhưng cô vẫn thấy xấu hổ, nhìn đồng hồ trên tường, kinh ngạc thấy mới có sáu giờ. "Anh vừa về đã nghỉ ngơi đâu? Sao lại đến bệnh viện sớm như vậy?"
Thời gian này anh làm hai công việc, ngoài công việc cũ, còn làm thêm ở công trường kiếm thêm thu nhập, rất vất vả, nhưng tiền kiếm được không ít, mấy hôm trước anh đến Đào Viên thực hiện một công trình, nhưng tiến độ công trình đó chậm hơn so với mong muốn hai ngày, tối muộn anh mới về nhà, không hề nghỉ ngơi đã lập tức đến bệnh viện.
"Em ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, nhất định rất mệt, anh đến đổi với em, gọi A Khôn đến đón em, em về nhà tắm rửa một chút, ngủ một giấc, anh hôm nay được nghỉ, ban ngày anh sẽ trông ông, tối em đến."
Nghĩ đến việc anh không ở đây mấy ngày nay, cô một người cô linh túc trực bên ngoài phòng bệnh, anh cũng không ngủ được, A Khôn từng lén gọi điện thoại cho anh, tình trạng của ông nội càng ngày càng xấu.
"A Đàn…" Tiểu Trinh ngửa đầu, nhìn người chồng trẻ tuổi trước mặt.
Anh càng ngày càng đen lại gầy, cả người rõ ràng gầy đi rất nhiều, hai tháng vừa chạy công trường, lại chạy bệnh viện, căn bản không hề được ngủ.
"Anh rất gầy." Giọng nói khó nén đau lòng.
"Em nhìn lầm rồi, anh đâu có gầy." Anh cười phủ nhận.
"Anh lần nào cũng nói vậy!" Cô nhíu mày quở trách anh, "Anh mới cần nghỉ ngơi cho tốt, ăn cơm nhiều một chút, A Khôn nói anh làm việc như không muốn sống, cũng không ngủ, như vậy sao được? Người làm bằng sắt cũng không chịu nổi."
Trên mắt anh đã có quầng thâm, anh nhất định rất mệt, mỗi khi sau khi tan tầm, đều về nhà tắm rửa xong, lại lập tức đến bệnh viện thay ca cho cô, để cô về nhà nghỉ ngơi, đôi khi thậm chí ép cô ở nhà ngủ, cách một ngày anh lại đến bệnh viện túc trực.
Anh ép mình phải làm như vậy, vất vả như vậy, luôn vì cô mà suy nghĩ, cũng không một lần đối xử tử tế với bản thân mình.
"Vừa mới đến đã lải nhải anh hả? Tiểu Trinh, em càng ngày càng giống bà già lắm điều đấy." Quan Trí Đàn dùng nụ cười che dấu sự mệt mỏi và lo lắng.
Ông nội phải ở trong khu chăm sóc đặc biệt hai tháng, bệnh tình có thể chuyển biến xấu bất kỳ lúc nào. Tiểu Trinh ở trong khu vực chờ chờ đợi, nghe tiếng gọi liền lập tức đi vào nghe bác sĩ giải thích bệnh tình, cô không biết đã cầm bao nhiêu thông báo bệnh nguy kịch, không biết đã ký bao nhiêu giấy tờ, cũng không đếm được vì ông nội chưa từng có chuyển biến tốt, cùng với bệnh viện nhiều lần thúc giục viện phí, cô luôn vụиɠ ŧяộʍ khóc, không để anh phát hiện.
Người gây tai nạn bỏ chạy đến nay vẫn chưa tìm được, lúc ấy camera theo dõi trên đường cũng không chụp được thời điểm xảy ra tai nạn, viện phí đều đặt trên vai hai người, vì để chăm sóc cho ông nội, Tiểu Trinh không thể xin nghỉ dài hạn ở lại bệnh viện, gánh nặng kinh tế chỉ còn một mình anh gánh.
Quan Trí Đàn cả đời này lần đầu tiên cảm nhận được, cái gì gọi là "Một xu tiền bức tử một hảo hán."
"A Khôn bảy giờ sẽ đến đây, em đi rửa mựt đi, rồi đem bữa sáng về ăn." Anh nhẹ giọng nói với cô, không cho phép cô phản đối. "Nhanh lên."
Chuẩn bị bữa sáng cho em, vậy còn anh? Tiểu Trinh muốn nói lại thôi nhìn anh, áp chế xúc động muốn hỏi.
Mấy hôm trước khi anh rời nhà ra ngoài làm việc, trong bóp da của anh chỉ còn ba trăm tệ, tiền lương của anh đều đưa hết cho cô để lo viện phí cho ông, trên người anh… chắc chắn đã không còn tiền, mà cô cũng không có cách nào trước ngày anh đi, vụиɠ ŧяộʍ bỏ tiền vào ví của anh.
Cô không dám nói cho anh biết, hôm qua bệnh viện thúc giục cô trả tiền thuốc… Tiền tiền tiền, không nghĩ rằng, họ không có quyền lợi của bệnh nhân.
Cô rất sợ, sợ làm anh phiền não, cũng sợ không cứu được ông nội, làm sao bây giờ?
"Vậy… em sẽ quay lại ngay." Tất cả cảm xúc đều đè nén trong lòng, Tiểu Trinh trong một khoảng thời gian ngắn không thể chống đối lại ánh mắt anh.
Đây không phải cuộc sống anh nên sống, nhìn anh mỗi ngày một gầy yếu, cô không chỉ một lần nghĩ như vậy.
Khi đứng lên, đột nhiên trước mặt tối đen, đầu cô choáng váng, bước chân mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng nổi.
"Cẩn thận." Quan Trí Đàn đúng lúc kéo cô. "Sao vậy? Không thoải mái à?"
Cô không thoải mái, gần đây cô căn bản không ăn được, không khí bệnh viện khiến cô buồn nôn, thỉnh thoảng lại chạy đến toilet nôn ra.
"Ngồi lâu quá, nên chân tê thôi." Cô bám vào cánh tay anh, cười cười. "Đừng lo."
Đi vào toilet, Tiểu Trinh nôn khan vào bồn cầu, chỉ nôn ra dịch vị, nôn xong cũng cảm thấy thư thái hơn, cô rửa tay, vốc nước vỗ vỗ lên má.
Nhìn bản thân mình trong gương, tái nhợt giống như quỷ, sắc mặt cô khó coi giống hệt như bệnh nhân, khó trách anh có biểu tình như vậy.
Vỗ vỗ hai má, muốn làm mình có chút sắc thái.
Khi cô đi ra toilet, thấy người suốt mấy hôm nay đã giúp đỡ mình, coi cô giống như em gái mà chăm sóc, A Khôn.
Anh đi về phía A Đàn, đưa ra một tập tiền mặt, từ góc độ của cô nhìn lại, thấy A Đàn khốn quẫn, vẻ mặt cảm kích.
Cô lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra. A Đàn đã buộc phải vay tiền của người bạn tốt nhất này…
Hai tay đưa lên môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Sao có thể… Sao họ có thể đi đến bước đường cùng này?
"Hi, Tiểu Trinh, em khỏe không?" Giang Văn Khôn vẫy vẫy tay về phía cô, mỉm cười nói, "A Đàn đã về, em vui không?" Anh nháy mắt mấy cái trêu chọc cô.
"Sao anh đến sớm vậy?" Mới sáu rưỡi đã có mặt ở bệnh viện, Tiểu Trinh đối với sự quan tâm của anh rất cảm kích.
"Anh nghĩ A Đàn chắc ngủ một chút rồi mới đến, định đưa bữa sáng cho em rồi đến đón cậu ta, kết quả là anh vậy mà quên mất, A Đàn sao có thể không đến gặp em trước được chứ?"
"Đó là đương nhiên!" Quan Trí Đàn cười, cùng bạn tốt đấu khẩu.
Tiểu Trinh mỉm cười, nhưng ánh mắt tràn ngập đau thương.
Biết rõ A Đàn không thích cô suy nghĩ lung tung, nhưng cô lại không thể không tự trách.
Cuộc sống của cô vốn là như vậy, nhưng A Đàn không phải, anh là người có tiền, anh không nên sống như vậy…
"A Khôn, nếu đã đến đây, giúp tôi đưa Tiểu Trinh về đi." Quan Trí Đàn thấy vẻ mặt cô mệt mỏi, thu lại tâm tình đùa với bạn tốt. "Cám ơn anh."
Tiếng cám ơn này, không chỉ vì Giang Văn Khôn đưa Tiểu Trinh về mà nói ra.
Ánh mắt hai người giao nhau, gật gật đầu, hiểu ý nhau mà không cần lời nói ra.
"Đi nào, Quan phu nhân Tiểu Trinh, em nên về nhà thôi." Vừa quay đầu, Giang Văn Khôn vò vò mái tóc Tiểu Trinh, giống anh trai trêu đùa em gái.
"Ưm, được rồi." Tiểu Trinh rầu rĩ trả lời, nghĩ cũng tốt, trở về nghỉ ngơi một chút, sắp xếp lại suy nghĩ, để khi gặp A Đàn, cô sẽ không còn những ý nghĩ đáng ghét.
"Đi về đừng có nghĩ lung tung, được không?" Quan Trí Đàn nhắc nhở cô, nhìn cô và bạn tốt cùng rời đi.
Quay đầu, phát hiện bữa sáng vẫn còn trên bàn, đã quên bắt cô mang về.
"Quên đi, để lại ăn trưa." Anh lắc đầu bật cười, cầm lấy phần cơm bạn tốt mang đến, ngoài ý muốn phát hiện, Giang Văn Khôn cũng mang đến cho Tiểu Trinh một phần trứng chiên mà cô thích ăn, nhưng là mua ngoài quán.
Anh không khỏi mỉm cười. A Khôn luôn quan tâm chăm sóc người khác như vậy!
***
Thật là khó chịu…. Rất không thoải mái…
Trong lúc về nhà, Tiểu Trinh vừa tiễn người anh trai Giang Văn Khôn về, đóng cửa lại rồiko nhịn được vọt vào phòng tắm, ôm bồn cầu nôn ra.
Đầu cô choáng váng, thân thể nóng lên, vẫn còn muốn nôn, ăn cái gì cũng không vào, cô giống như bị bệnh, nhưng không được, cô không thể có bệnh vào lúc này.
Súc miệng cho hết vị chua rồi đi ra khỏi phòng tắm, Tiểu Trinh đứng giữa phòng khách, trong nhà rất yên tĩnh, cô cảm thấy rất mệt mỏi, không biết là vì thân thể, hay còn có tâm hồn? Trong nhà chỉ có một mình cô, không có ai ở đây, phòng ở… to như vậy sao?
Đang lúc cô sững sờ, chuông cửa đột nhiên vang lên, dọa cô nhảy dựng. Không phải A Khôn quay lại chứ?
Chẳng lẽ tiếng nôn của cô bị anh nghe thấy sao? Anh sẽ nói cho A Đàn sao?
Tâm trạng bất an, cô ra mở cửa, nhưng đứng ngoài cửa, lại không phải người cô nghĩ đến.
"Cô là Kỉ Tiểu Trinh?" Một đôi nam nữ ở tuổi trung niên đứng ngoài cewả, khiến người ta cảm thấy cao cao tại thượng không thể thân cận.
"Hai bác là…?" Cô không biêt shọ, nhưng họ lại biết cô là ai.
Người đàn ông trung niên hừ hừ, giọng nói khinh thường, "A Đàn vì cô mà không về nhà?"
Nhìn kỹ, người đàn ông trung niên ấy và Quan Trí Đàn có nét tương tự nhau, Tiểu Trinh lập tức hiểu được hai người này là ai, đến đây làm gì.
Cô mỉm cười yếu ớt, đả khởi tinh thần mời hai người vào nhà.