Dựa Vào Rút Thăm Nằm Thắng Ở Thập Niên 70

Chương 44

Vừa nói, bà liền đem Triệu Đào Hoa chậm rãi nâng dậy, giống như gà mẹ che chở cho gà con, ôm người ở trong lòng ngực đi về phía nhà mình.

Kỳ thật bà cũng muốn lập tức nói cảm ơn với Thẩm Chi Sơ, nhưng hiện tại ở trước mắt bao nhiều người, thanh danh của con gái quan trong hơn bất cứ thứ gì.

Sợ chậm lại, con gái sẽ bị người ngoài đánh giá thêm một giây, bà hoàn toàn không muốn.

Thẩm Chi Sơ có thể hiểu được cách làm của đối phương, hắn nhìn theo bóng dáng hai mẹ con xa dần, không khỏi lâm vào trầm tư…

Về đến nhà, Chu Minh Lan chạy nhanh đi đốt giường đất, đun nước nóng, rồi còn tìm tới một thân quần áo sạch sẽ cho Triệu Đào Hoa thay.

Triệu Đào Hoa tiếp nhận quần áo chậm rãi cởi bỏ từng cúc áo trên người, tay cô còn không ngừng run rẩy. Vừa rồi cô bị dọa không nhẹ, hiện tại ngay cả thay quần áo cũng không có sức lực.

Chờ đến khi Triệu Đào Hoa đem quần áo thay ra, ngoài phòng nước ấm cũng đã sôi. Chu Minh Lan bưng một chậu đầy nước ấm đi vào phòng con gái, lại đem khăn lông ướt đưa cho cô. Lúc này bà mới có tâm tư hỏi rõ ràng, đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra.

Triệu Đào Hoa lấy khăn lông chà lau thân mình, giọng nói còn có chút suy yếu, “Con cũng không biết ai đẩy con xuống nước, chờ đến khi tỉnh lại đã được Thẩm Chi Sơ cứu lên bờ.”

Nhắc tới Thẩm Chi Sơ, hai mẹ con không hẹn mà cùng lâm vào trầm mặc. Chẳng qua, bọn họ bọn họ lại không cùng nghĩ đến một vấn đề.

Nhớ tới tình cảnh ng·ay lúc đó, tim Triệu Đào Hoa không khỏi đập nhanh hơn, cô lúc này chỉ nhớ rõ ôm ấp của nam nhân kia cực kỳ ấm áp, là loại ấm áp từ trước tời giờ cô chưa nhận được.

Mà việc Chu Minh Lan suy xét lại là qua ngày hôm nay trong làng sẽ truyền ra tới đồn đãi vớ vẩn. Đặc biệt là thanh niên trí thức Thẩm lại là họ hàng nhà họ Thẩm, như vậy lời đồn đãi sẽ trở lên càng thêm xuất sắc.

Như vậy, rốt cuộc là kẻ nào thiếu đạo đức đẩy Đào Hoa vào trong sông?

Còn có, người này rốt cuộc muốn làm gì? Là muốn mệnh Đào Hoa hay vẫn là vì lí do khác đâu?

Càng suy nghĩ càng đau đầu, Chu Minh Lan quyết định tạm thời không uống phí tế bào não nghĩ đến cái này, đi một bước tính một bước đi.

Những người khác nhà họ Triệu khi nghe nói Triệu Đào Hoa xảy ra ngoài ý muốn đều trở về nhà, ngay cả đang ở xa trong huyện kiếm tiền là Triệu Chính Nam cùng lão tứ đều đã trở lại.

Đối mặt này quan tâm cả gia đình, trong lòng Triệu Đào Hoa rất cảm động, sau khi trải qua một phen nghỉ ngơi hiện tại cô đã bình tĩnh rất nhiều, toàn bộ lý trí của cô đều đang suy nghĩ xem kẻ nào đáng chết ngàn đao đem cô đẩy xuống sông?

Trước mắt tại đây, người trong làng có thù oán với cô chỉ có hai người, chính là Thẩm Thiên Bách cùng Triệu Miêu Miêu. Nhưng Triệu Miêu Miêu hiện tại đang mang thai không có khả năng cô ta mạo hiểm tính mạng tới bờ sông hại cô, vậy thì chỉ có tên tra nam Thẩm Thiên Bách kia.

Đến nỗi động cơ hắn gây án …… Chẳng lẽ là hắn vẫn không thể tiêu tan được ân oán đời trước với cô, cho nên mới xuống chiêu gϊếŧ người như vậy?

Nghĩ đến loại khả năng này, Triệu Đào Hoa chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người. Cô suy nghĩ một đêm, cuối cùng quyết định đi Cục Công An báo án.

Chỉ có như vậy mới có thể chèn ép nam chính trong sách muốn trả thủ mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Đào Hoa ăn qua cơm sáng sau liền chủ động nói ra quyết định của mình cho người lớn trong nhà.

Chu Minh Lan không yên tâm để cho cô một mình đi báo án, nói cái gì đều phải cùng đi theo cô.

Mà bốn anh em trai đang đứng bên cạnh em gái đều có ý tưởng như vậy, chỉ có đang đứng tránh sau lưng mọi người là Lâm Hạnh Nhi lại gắt gao cắn môi, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Khi mà Triệu Đào Hoa đang từ chối ý tốt của mọi người, chân bước ra cửa, Lâm Hạnh Nhi rốt cuộc không nhịn được lên tiếng ngăn cản, “Đào Hoa, em chờ một chút.”

Động tác của mọi người đều nhất trí quay đầu lại nhìn cô ta, đều là vẻ mặt nghi hoặc.

Dưới sự chăm chú của tất cả mọi người trong nhà, hai bàn tay cô ta nắm thành quyền, chỉ có thẻ căng da đầu mở miệng nói: “Đào Hoa, không bằng để chị dâu đi cùng em đi, chị vừa lúc có chuyện muốn nói với em.”

Từ khi Lâm Hạnh Nhi từ nhà mẹ đẻ trở về nhà họ Triệu, Triệu Đào Hoa cùng cô ta giao lưu rất ít, bởi vì cô biết cô ta là dạng người gì, nên nơi chốn đều phòng bị cô ta.

Hiện giờ nghe cô ta nói muốn đi cùng mình, Triệu Đào Hoa sâu sắc cảm giác ngoài ý muốn đồng thời không thể không nghi ngờ, người này là có mục đích riêng.

“Chị dâu cảm ơn ý tốt của chị, nhưng một mình em đi không có vấn đề gì.”

“Như vậy là sao, em để cho chị đưa em đi, chị thật sự có việc tìm em.” Lúc này, lâm Hạnh Nhi giống như kiến bò trên chảo nóng, toàn bộ đầu óc đều đang suy nghĩ muốn như thế nào mới có thể ngăn cản cô em chồng mình đi báo án.

Triệu Đào Hoa đem nôn nóng của Lâm Hạnh Nhi nhìn ở trong mắt, sau khi suy nghĩ một cái chớp mắt, gật đầu đồng ý rồi.

Trên đường đi về phía cửa thôn, Lâm Hạnh Nhi đi cực chậm, cô ta miễn cưỡng xả ra một mạt cười, tiến đến bên cạnh Triệu Đào Hoa chột dạ hỏi: “Đào Hoa a, hiện tại em đã không có việc gì, sao còn muốn báo công an đâu? Để chị nói thì không bằng chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, bằng không về sau bị người khác trả thù thì làm sao?”

“Không có việc gì, tôi không sợ.” Mắt Triệu Đào Hoa nhìn về phía trước, bước chân cũng không bởi vì lời nói của cô ta mà giảm bớt tốc độ. Lâm Hạnh Nhi thấy thế lộ ra thần sắc uể oải, nhưng nghĩ đến bản thân mình có khả năng sẽ bị công an bắt lại, cô ta chỉ có thể lại một lần nữa bước lên khuyên can, “Đào Hoa, không bằng chúng ta tìm xem người đẩy em vào sông là ai, sau đó lại báo công an? Em nói chỗ Cục Công An cũng quá dọa người a? Sao lá gan của em lớn như vậy đâu?”

Lúc này đây, Triệu Đào Hoa rốt cuộc dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô ta. Ánh mắt sắc bén của cô làm cho Lâm Hạnh Nhi chột da lui về phía sau hai bước.

“Chị dâu, rốt cuộc chị muốn nói với em cái gì liền nói thẳng đi, không cần vòng tới vòng lui như vậy.”

Vừa rồi lúc ở trong nhà, Triệu Đào Hoa còn không dám khẳng định việc mình rơi xuống nước có quan hệ với người phụ nữ trước mắt này, nhưng thông qua những lời nói vừa rồi của chị ta, hiện tại cô dám trăm phần trăm xác định, việc cô rơi xuống nước cùng lâm Hạnh Nhi không thoát được quan hệ.

Lâm Hạnh Nhi thấy cô em chồng hỏi mình trực tiếp như vậy, trong lòng không khỏi kêu vang hai tiếng. Nghĩ đến bản thân mình làm như vậy là có ý tốt, cô ta sắp xếp lời nói một chút, mặt trướng đỏ lên nói ra chân tướng sự thật.

Trước kia ở đồn điền Đông Sơn này mọi người đã truyền ra tai tiếng của Triệu Đào Hoa cùng Thẩm Chi Sơ, hơn nữa Thẩm Chi Sơ là thanh niên trí thức đến từ Kinh Thị, vì vậy cô ta liền cảm thấy nếu Triệu Đào Hoa có thể gả cho một nam nhân như vậy cũng xem như tương xứng. Tuy rằng điều kiện nhà họ Triệu không tốt, quan hệ cùng nhà họ Thẩm cũng chẳng ra gì, nhưng chỉ cần làm một chút động tác, vận chuyển một chút, quan tâm Thẩm Chi Sơ hay là Cao Chi Sơ, đều cần thiết phải cưới Đào Hoa mới được.

Vì thế ở ngày liên hoan đó, cô ta ruốt cuộc bắt được cơ hội.

Lúc ấy, cô ta tìm được Triệu Đào Hoa sớm hơn so với Thẩm Chi Sơ. Vốn dĩ cô ta cũng không muốn làm cái gì, chỉ muốn theo tới xác nhận rõ ràng xem quan hệ của hai người này như thế nào?

Nhưng đến khi nhìn thấy Triệu Đào Hoa đứng ở bờ sông, đưa lưng về phía chính mình, mất hồn mất vía, rồi cô ta lại phát hiện Thẩm Chi Sơ đang đi tìm về phía bên này, cô ta bỗng nhiên linh cơ lên, đem người đẩy xuống sông.

Bởi vì cô ta biết cô em chồng nhà mình là người biết bơi lội, cho nên cũng không suy xét xem đối phương có thể bởi vậy mà chết đuối hay không.

Cô ta chắc chắn Thẩm Chi Sơ sẽ không thấy ch·ết không cứu, mới có thể không kiêng nể làm ra hành động như vậy.

Thừa dịp Thẩm Chi Sơ nhảy xuống nước, cô ta lại chạy tới sân đập lúa kêu người, chính là vì làm cho quan hệ của hai người ở trước mặt tất cả mọi người trở lên không rõ không ràng.

Nếu thanh niên trí thức Thẩm kia là người có lương tâm, liền sẽ không thể không cưới Đào Hoa. Chỉ cần Đào Hoa có thể gả đến Kinh Thị, vậy thì tương lai, cô ta rất có khả năng sẽ đi theo đến Kinh Thị sinh sống, so với ngày tháng mặt chấm xuống đất lưng hướng lên trời, cô ta càng hướng tới cuộc sống của người thành phố.

Nếu không phải cô ta đã gả chồng, cơ hội tốt như vậy cô ta đều muốn cho chính mình, nào đến phiên Triệu Đào Hoa?

Mà tất cả mọi thứ như thiên thời đều hỗ trợ cực kỳ thuận lợi, thì cô ta lại không nghĩ rằng, con nhóc Đào Hoa này sau khi tỉnh lại lại nghĩ đến việc đi báo công an…

Nghe xong giải thích của bà chị dâu này, Triệu Đào Hoa thiếu chút nữa bị tức giận xông đầu, cô có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được dạng nguyên nhân này mà thiếu chút nữa mất đi tính mạng.

“Chị liền không nghĩ tới, tôi có khả năng sẽ bị chết đuối sao?” May mắn ng·ay lúc đó dòng nước không chảy siết, hơn nữa Thẩm Chi Sơ lại biết bơi lội, bằng không cô bị ch·ết cũng thật oan uổng.

Lâm Hạnh Nhi bị ánh mắt mang theo lạnh băng của Triệu Đào Hoa làm cho mặt trắng bệch hết sức, cô ta bỗng nhiên có chút hối hận vì đã xen vào việc của người khác.

“Đào Hoa, lần này là chị dâu không đúng, em có thể tha thứ cho chị một lần hay không? Chị bảo đảm về sau tuyệt đối không hề trộn lẫn vào chuyện của em.” Cô ta được gả vào nhà họ Triệu nhiều năm như vậy rồi,

đương nhiên rõ ràng tính tình của cô em chồng này có bao nhiêu bá đạo. Nếu cô ta không xin lỗi, việc này nhất định không chấm dứt được. Tuy rằng cô ta cùng Triệu Chính Tây chỉ là sống chắp vá, không có cảm tình thật sự, nhưng như cũ, cô ta không muốn đắc tội nhà chồng.

Đối mặt với Lâm Hạnh Nhi đau khổ cầu xin, Triệu Đào Hoa cũng không biết nên nói cái gì, cô vừa muốn mở miệng nói một chút liền nghe phía sau truyền đến một tiếng giận mắng, “Nguyên lai chuyện là như vậy! Lâm Hạnh Nhi, tôi hôm nay không lột da của cô ra, tôi liền không phải họ Chu!”

Hai người nghe tiếng quay đầu, chỉ thấy Chu Minh Lan mang theo một khuôn mặt tức giận đang xông tới nhanh chóng, bà không đợic ho Lâm Hạnh Nhi kịp phản ứng đã vươn tay ra kéo tóc cô ta.

Chu Minh Lan là vì không yên tâm hai chị em dâu đi đến Cục Công An mới lặng lẽ đi theo. Bà cảm thấy may mắn khi chính mình đãcnghe được hết thảy, bằng không con gái của bà rất có khả năng bị loại người này lừa dối cho quan!

“Nhà của chúng ta không có loại con dâu có suy nghĩ xấu xa như cô, hiện tại cô cùng tôi về nhà, tôi muốn Chính Tây ly hôn với cô!”

Lâm Hạnh Nhi bị nhéo tóc đến nước mắt chuyển quanh vành mắt, cô ta chỉ có thể rầm rì xin tha, “Mẹ, con biết sai rồi, mẹ buông tha cho con đi, con không muốn ly hôn Chính Tây.”

May mắn lúc này trên đường làng không có ai đi qua, bằng không nhà họ Triệu khẳng định sẽ lại nổi danh. Rốt cuộc hiện tại Lâm Hạnh Nhi là người nhà họ Triệu, cô ta làm gì ở một ý nghĩa nào đó chính là người nhà họ Triệu làm.