“Cậu cảm thấy thế nào?” Thấy cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, gân xanh nổi lên trên trán cũng đã lắng xuống, sau khi quan sát thấy không còn vấn đề gì, Lăng Mộ Ngôn cất tiêm đi. Hắn đẩy cặp kính gọng bạc trên sống mũi lên, hỏi với giọng bình tĩnh.
Không những không còn cảm thấy đau nhức trên người nữa mà ngay cả vết sẹo cũ trên cơ thể cũng không còn đau nữa, Lệ Dận Kha xoa xoa cánh tay nhẵn nhụi của mình, lắc đầu: “Không.”
Thường thì cậu sẽ im lặng, nhưng khi đối mặt với hắn, cậu luôn muốn nói nhiều hơn: “Vết sẹo này... có thể chữa khỏi không?”
Tuy rằng câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Lăng Mộ Ngôn vẫn hiểu ý, gật đầu nói: “Thuốc này không chỉ có tác dụng giải độc, còn có thể trị vết thương cũ, hiệu quả khá tốt.”
Hắn nói nhẹ nhàng, Lăng Linh ở phía sau không khỏi thở dài, không dám để cậu chủ nghe thấy, chỉ có thể thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi thậm chí còn không biết đó là loại thuốc gì, có thể nói là loại thuốc đa năng ngàn vàng khó mua, đương nhiên rất có hiệu quả."
Lệ Dận Kha mặc dù không nghe thấy giọng nói của cô, nhưng cậu vẫn hiểu, cậu im lặng một lúc, rồi nói khô khan, nhẹ nhàng: “Cảm ơn cậu.”
“Đã lâu như vậy mới có tác dụng. xem ra cậu đã tích tụ rất nhiều vết thương cũ.” Lăng Mộ Ngôn không để ý đến lời nói của cậu, tâm trí hắn bị cơ thể cậu thu hút: “Là do Giản Ngạn Khâu làm à?”
Lệ Dận Kha do dự một lúc, lắc đầu: “Chỉ một phần thôi.”
Còn lại cậu không giải thích, Lăng Mộ Ngôn cũng không hỏi thêm gì, chỉ gật đầu nói: “Cởϊ qυầи áo ra, tôi giúp cậu rửa vết thương.”
Cởi, cởϊ qυầи áo ra? Lệ Dận Kha cứng đờ, mở to mắt ngạc nhiên nhìn.
Thấy cậu dường như không nghe hiểu cũng không đáp lại, Lăng Mộ Ngôn ngước mặt nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu, lặp lại: “Tôi nói, cởϊ qυầи áo ra đi.”
Lệ Dận Kha: “...”
Mỗi lần hắn nói với giọng điệu như vậy, Lệ Dận Kha sẽ vô thức nghe theo lời hắn, lần này cũng không ngoại lệ. Cơ thể cậu cứng đờ hồi lâu, sau đó ánh mắt nhìn về nữ bác sĩ phía sau Lăng Mộ Ngôn. Lăng Mộ Ngôn cũng nhớ ra điều gì, quay lại và nói với Lăng Linh, cô liếc nhìn Lệ Dận Kha với ánh mắt phức tạp, gật đầu và bước ra ngoài. Cho đến khi Lăng Linh đóng cửa lại, trong phòng y tế chỉ còn hai người họ, cậu mới cứng rắn cởϊ áσ, trước ánh mắt chằm chằm của Lăng Mộ Ngôn.
Lăng Mộ Ngôn bình tĩnh nhìn anh: “Cậu xấu hổ à?”
Lệ Dận Kha: “...”
Nhìn cậu cứng đầu phủ nhận, thanh niên lịch sự nói “Ồ”, đôi mắt phượng dài hẹp sau tròng kính dường như đang cười: “Vậy thì cởi hết ra, không thì để tôi giúp cậu?”
Lần này Lệ Dận Kha rốt cuộc nghiêm túc thể hiện tốc độ của mình, tay không còn đờ đẫn, cơ thể không còn cứng đờ nữa, cậu nhanh chóng lột trần. Lăng Mộ Ngôn hơi nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên một nụ cười: “Nhanh như vậy sao? Vừa rồi chậm chạp, dịch dinh dưỡng trong khoang hộ lý gần như muốn bốc hơi hết rồi.”
Lệ Dận Kha xấu hổ nhắm mắt lại, lúc này cậu không còn thời gian để lo lắng người mình bẩn như vậy có bị hắn chán ghét hay không, cậu lo lắng... làm sao có thể khỏa thân nằm trong phòng y tế dưới ánh mắt chăm chú của hắn. Dù sao đi nữa, khi Lăng Linh thực hiện yêu cầu cậu chủ, mang quần áo sạch sẽ bước vào, cô nhìn thấy cậu chủ đang cầm sổ, cúi đầu như đang viết gì đó, còn Lệ Dận Kha nằm trong khoang với tâm thế không được tự nhiên.
Cho dù trước đây có bị thương nặng đến đâu, Lệ Dận Kha vẫn luôn kiên trì vượt qua. Cậu chưa từng sử dụng bất kỳ phương pháp chữa bệnh nào, cho nên khi nằm xuống, cảm nhận được dòng nước ấm đang rửa sạch cơ thể, có thứ gì đó như lặng lẽ chảy trong cơ thể, cậu không khỏi có chút cảm giác… khó thích nghi.
“Cậu chủ, tôi đã lấy quần áo rồi.” Lăng Linh vẫn không hiểu tại sao cậu chủ cô đột nhiên lại chú ý đến Lệ Dận Kha, nhưng cô lại không dám hỏi nhiều, cô chỉ có thể cầm bộ quần áo trên tay đi tới, sau đó ánh mắt tự nhiên nhìn về phía Lệ Dận Kha: “Giờ thay cho cậu ta sao?”