Cuộc Sống Hằng Ngày Của Chủ Hệ Thống

Chương 8: Thanh xuân vườn trường 8

Lâm An trong lòng đã như nước, đói khát nhếch mông lên để anh chơi đùa miệng huyệt, nhưng ngoài mặt lại xấu hổ và tức giận: “Rõ ràng là cậu già mồm át lẽ phải!”

Tiếu Trường Không nhìn cậu lùi về phía sau, một bên chính mình phản bác, kỳ thật anh cảm thấy cậu rất đáng yêu, cố nhịn cười, giả vờ làm sói đuôi lớn: “Sao tôi lại già mồm át lẽ phải? còn không phải bởi vì cậu chính mình phát da^ʍ, đem tôi cứng lên sao?”

Khi nói lời cuối cùng, anh đã đưa tay ấn vào vai Lâm An, nhưng Lâm An vẫn bướng bỉnh không chịu khuất phục, ánh mắt sắc bén, cậu nắm lấy túi chìa khóa của Tiêu Trường Không, nhưng lại nghe thấy Tiếu Trường Không cười lớn, lại chắp hai tay lại, khống chế cậu lần nữa, anh đẩy cậu lên bàn không chút thương tiếc.

Đương nhiên, giá trị vũ lực của Lâm An không thể thấp như vậy, cậu nửa nhượng bộ, giả vờ chống cự quyết liệt, nhưng thực ra rất thích bị đè xuống, hai chân dài đá mạnh, cố ý mắc vào tay Tiếu Trường Không để đối thủ dễ dàng tấn công mình, cởϊ qυầи cậu ra.

Lâm An điều chỉnh thiết lập của mình, cố gắng dừng lại với khuôn mặt tái nhợt: "Cậu rốt cuộc có não không? Tiếu Trường Không, cậu đây là đang cưỡиɠ ɧϊếp!!"

Tiếu Trường Không trực tiếp xoa xoa huyệt đạo, đưa hai ngón tay vào, toàn thân Lâm An lập tức mềm nhũn ra, anh lại cười, dùng hai ngón tay tìm kiếm điểm mẫn cảm của Lâm An, nhào nặn, ấn cái chỗ phình nhỏ vào thành thịt, nhất thời chợt thấy được tình địch của mình ngậm miệng lại, nuốt hết những thứ khó chịu, bắt đầu dùng sức đè nén, nhưng dù thế nào cũng không thể kìm nén được, cậu không ngừng rêи ɾỉ mơ hồ.

Điểm mẫn cảm của Lâm An bị anh nhéo, toàn bộ âʍ đa͙σ của cậu tê liệt, cậu không thể chịu đựng được khi bị chơi đùa như thế này, mông cậu run rẩy, hai chân thon dài của cậu cố gắng đẩy ra, nhưng chúng không có tác dụng gì, ngược lại càng nhìn rõ được cảnh đẹp ý vui.

Cậu vừa mυ'ŧ và kẹp từ phía sau, dươиɠ ѵậŧ phía trước run rẩy đứng dậy, thẳng tắp sạch sẽ, bên trong có chút hồng nhạt, nhìn rất non nớt ngon miệng, Tiếu Trường Không lúc này mới trả lời cậu, anh hạ thấp giọng hỏi: "Bạn học Lâm An, cậu muốn lấy nước này đi tố cáo sao? Lúc tố cáo nên nói thế nào? Bởi vì cậu quá dâʍ đãиɠ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không giữ được, đều bị nước da^ʍ của chính cậu chảy ra ngoài sao?”

Lâm An hưng phấn run rẩy, cậu quay đầu đi, lời nói đứt quãng tức dận phản bác: "Cậu – ngô a, cậu... cậu thật không biết xấu hổ, ư ha -"

Tiếu Trường Không bị cậu mắng suýt chút nữa bật cười, chậm rãi rút ngón tay ướt đẫm ra, cởi cúc quần, lộ ra một cây dươиɠ ѵậŧ thô to với những đường gân nổi giận.

Anh ấn vào eo Lâm An, để thịt mông quấn lấy ©ôи ŧɧịt̠ của mình và bắt đầu đυ. mông tình địch của mình một lần nữa.

Lần này còn kɧoáı ©ảʍ hơn lần trước, âʍ ɦộ ướŧ áŧ của Lâm An bị đói khát đến nỗi mυ'ŧ chặt lấy trục của mình ra vào. Tiếu Trường Không miễn cưỡng thoải mái, nhưng Lâm An vẫn cảm thấy chưa đủ thoải mái, một bên ghét bỏ "tình địch" này không đủ gan lớn, cậu bắt đầu dựa vào chính mình, vặn vẹo thân thể bắt đầu vùng vẫy, một bên lắc lắc mông của cậu để tránh sự ma sát của ©ôи ŧɧịt̠ lớn, kìm nén tiếng rêи ɾỉ và hành động đùa giỡn: "Tránh ra... ngô a, đừng, đừng chạm vào tôi!"

Tiếu Trường Không đang vui vẻ, nhưng việc này lại bị gián đoạn, anh đột nhiên tức giận vỗ vào mông vài cái, phát ra tiếng ba ba, khiến toàn bộ mông của Lâm An tê dại, âʍ ɦộ rỉ nước ra ngoài, bên trong âʍ đa͙σ cũng bị xê dịch, trống rỗng và ngứa ngáy, cậu chỉ muốn có ai đó nhét thứ gì dày và dài vào để gãi ngứa bên trong.

Lâm An cảm thấy thoải mái sau khi bị đánh, càng vặn vẹo mạnh mẽ hơn. Cái mông của cậu nhìn như đang giãy giụa nhưng thực ra là đang khiến cho ©ôи ŧɧịt̠ lớn thò vào khe mông cậu, chờ đợi đúng chỗ để chọc, để cho cái miệng đói khát bên dưới ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ vào, gãi mạnh vào chỗ ngứa bên trong.

Lâm An cực kỳ thành thạo kỹ thuật này, nhiều tình địch cũ của cậu đã bị cậu nuốt và đυ. ©ôи ŧɧịt̠ của họ một cách chủ động đến mức họ nghĩ rằng cậu không chống cự, chính họ đang cưỡиɠ ɧϊếp "tình địch" của họ. Tất nhiên, lúc này Tiếu Trường Không cũng không ngoại lệ, anh ta túm lấy mông Lâm An, nhào nặn, sau đó tát thật mạnh vài cái cho đến khi nó sưng tấy đỏ bừng, thậm chí còn tức giận bảo Lâm An hãy thành thật mà kêu da^ʍ, sớm lới lỏng một chút để cả hai cùng thoải mái.

Lâm An trong lòng thầm nói, lão tử đã chảy nước được nửa ngày rồi, còn không mau đâm vào. Cậu vặn vẹo càng mạnh mẽ hơn, hét lên: "Cậu cút ra ngay cho tôi——"

Lỗ thịt cuối cùng cũng tìm được đúng chỗ, “ Phốc” một tiếng, cậu đưa ©ôи ŧɧịt̠ to lớn vào miệng, mυ'ŧ một chút lại mới chỉ vào được một nửa.

Da thịt ngứa ngáy trong âʍ đa͙σ bị ©ôи ŧɧịt̠ thô to nghiền nát, thoải mái đến nỗi Lâm An nhất thời không nhịn được, giọng điệu đột nhiên thay đổi, mềm mại quyến rũ, có chút khàn khàn, mê hoặc làm người ta không nhịn được.