"Cậu... cút ngay cho tôi – ân a, đừng, đừng chạm vào tôi!"
Lâm An thanh âm khàn khàn, toàn thân mềm mại như một vũng xuân thủy, hai chân kẹp chặt, như đang chống cự ngón tay của Tiếu Trường Không, nhưng huyệt thịt của cậu lại kẹp chặt kẻ xâm lấn vào bên trong.
Niềm kɧoáı ©ảʍ khiến toàn thân mềm nhũn được truyền liên tục từ điểm sau ra toàn bộ cơ thể. Hai chân Lâm An run rẩy, ngay cả lúc giãy dụa cũng có vẻ dục cự còn nghênh, Tiếu Trường Không cười nhẹ, lúc này anh không nói gì, miễn cho tình địch trong lòng anh giận dữ xấu hổ muốn chết. Anh vừa thả bàn tay đang trói tay tình địch của mình ra, quay người xoa xoa ngực tình địch.
Lâm An đã không còn bao nhiêu sức lực để phản kháng, nhưng cậu vẫn phải làm theo thiết lập nhân vật, vừa thoát ra được liền quay sang thúc cùi chỏ vào bụng Tiếu Trường Không, may mà cậu không còn nhiều sức lực, bằng không Tiếu Trường Không liền ăn đủ.
Tiếu Trường Không không đau cũng không ngứa, anh nhẹ cười một tiếng, rút
ngón tay ra, phát ra một tiếng “ba” không để ý đến thịt huyệt đang cố níu giữ.
Âm thanh này dâʍ đãиɠ đến mức Lâm An gần như cả người đều đỏ bừng, Tiếu Trường Không ép cậu quay sang hướng khác, phớt lờ cú đá của Lâm An, anh trực tiếp đẩy người đó xuống sàn, cúi đầu cắn vào ngực cậu.
Hai vật nhỏ sớm đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, run rẩy đứng dậy, bây giờ cứng như hai viên sỏi nhỏ, Tiếu Trường Không xuyên qua quần áo ngậm một viên vào miệng, cắи ʍút̼, nước miếng nhanh chóng làm vải ướt đẫm, Lâm An bị kɧoáı ©ảʍ truyền đến từ ngực cậu làm phân tâm, ngay cả động tác đẩy của tay cũng chậm lại, mông cậu bị ép chặt vào ©ôи ŧɧịt̠ nóng bỏng cứng rắn của Tiếu Trường Không, hai chân cậu bị cưỡng ép tách ra, cả người bị Tiếu Trường Không đẩy xuống sàn mà không có chút phản kháng nào, bị chơi đùa một cách tùy ý.
Tiếu Trường Không một tay dang rộng hai cái mông mềm mại ra, xoa xoa, dươиɠ ѵậŧ của anh cọ vào khe mông của Lâm An, cảm nhận được sự phục vụ của cặp mông mịn màng, đỉnh mông thỉnh thoảng bị đùa giỡn. Anh quay trở lại cái lỗ, ấn nó cho đến khi nó ẩm ướt rồi mở cái miệng nhỏ ra, mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ chỉ thỉnh thoảng đi ngang qua, cố gắng thu hút thứ to lớn này vào mình.
Toàn bộ mông của Lâm An tê cứng và giòn vì bị cọ xát, cậu đẩy khuôn mặt của Tiếu Trường Không trong khi uốn cong cơ thể như để tránh nó, dươиɠ ѵậŧ phía trước run rẩy đứng dậy, thỉnh thoảng cọ xát vào áo của Tiếu Trường Không.
Tiếu Trường Không vừa mới cởϊ qυầи, nhưng Lâm An lúc này gần như khỏa thân, sự tương phản này khiến người ta có một cảm giác xấu hổ tục tĩu, Lâm An đang muốn rơi nước mắt, nhưng lại buộc phải trừng mắt nhìn chằm chằm, để cho mình trông không hề yếu đuối, Tiếu Trường Không thưởng thức bộ dáng ngượng ngùng lúc này của tình địch, một bên trong lòng phát ra cảm khái:
Tình địch này thực sự còn quá non, cậu sẽ không biết thân hình mình mê người đến mức nào phải không? Hiện tại hành động như vậy, nếu có người khác tới, chắc chắn có thể hưng phấn đem cậu thao đến mất khống chế.
Tiếu Trường Không trong lòng nghĩ như vậy, lại không biết lúc này Lâm An hận không thể vặn vẹo mông, chủ động đem côn ŧᏂịŧ của anh nuốt vào. Bọn họ giữ tư thế này một lúc, Tiếu Trường Không vẫn chưa thể phát tiết ra, nhưng trước khi mọi chuyện kết thúc ở đây, tiếng khóc của Trữ Nguyệt Nguyệt từ bên ngoài phòng học đã truyền đến.
"Thầy Tô... chính là ở chỗ này! Lâm ca ca sức khoẻ không tốt, nhất định sẽ bị Tiếu Trường Không ức hϊếp, ô ô——"
--Thao.
Cơ thể của Lâm An khiến anh cảm thấy dễ chịu đến nỗi trong một lúc, anh quên mất Trữ Nguyệt Nguyệt hẳn là đi gọi người ...
Nhịp tim của Tiếu Trường Không vào lúc đó gần như ngừng đập, anh vô thức quay đầu nhìn Lâm An phía dưới, thấy cả khuôn mặt cậu tái nhợt, vốn cơ thể đã mềm nhũn vô lực chống đỡ, hiện tại có một giọng nói mơ hồ đến gần, một cỗ khí lực không rõ trào dâng trong người.
--Thao.
Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Lâm An sắc mặt tái nhợt, như sợ bộ dạng xấu hổ hiện tại của mình sẽ bị người mình thích để mắt tới, nhưng thực tế không phải vậy, cậu thiếu chút nữa ở trong lòng hoan hô ra tiếng——
Cảm giác bị theo dõi còn thú vị hơn hai người rất nhiều, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì người đến có lẽ chính là vị Tô lão sư kia, một người trầm mê học thuật và là một người đàng hoàng...
Ban đầu cậu đang nghĩ làm thế nào để đến gần anh ấy, nhưng bây giờ đã có sẵn cơ hội cho tôi rồi phải không phải sao?
Trong lòng Lâm An đang suy nghĩ lung tung, nhưng bề ngoài vẫn có vẻ sợ hãi, cùng Tiếu Trường Không ánh mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút khó đứng lên - anh không hèn hạ đến mức để tình địch của mình dùng dáng vẻ này xuất hiện trong tình huống đối diện với người yêu của tình địch.
Tiếu Trường Không tự mình kéo quần lên, Lâm An phản ứng rất nhanh, chân cậu vẫn còn ướt, một phần là bị Tiếu Trường Không cọ xát, một phần là do dâʍ ŧᏂủy̠ của chính mình.