Chương 12
Tia nắng ban mai xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào bên trong nhà, sáng sớm ở nơi này yên tĩnh mà nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng xem ra trên giường lớn KingSize cũng không an bình lắm, hai thân ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang dây dưa gắt gao.Giang Dĩ Thành cuối cùng chạy nước rút để cho mình buông thả ở trong cơ thể cô, ôm thân thể của cô mà thở hổn hển, giọng nói hơi lộ ra khàn khàn khêu gợi.
"Anh sẽ kêu chút đồ ăn, em đừng ngồi dậy."
"Ừ." Mạnh Giai nhắm mắt lại đáp ứng, vốn là mệt mỏi lại bị anh giày vò một lúc, thì càng không còn sức lực.
"Thời gian đi Nhật Bản dời lại mấy ngày đi."
"Cái gì?"
"Anh đi cùng em."
Mạnh Giai đưa tay xoa bóp mi tâm (ấn đường), đẩy anh ra, rồi kéo mềm qua. "Xem náo nhiệt hả, không muốn."
Giang Dĩ Thành lập tức dính lên, dán vào vành tai của cô nhẹ giọng nói: "Coi như là du lịch kết hôn trước, phong cảnh núi Phú Sĩ rất tuyệt."
Cô không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp đá anh văng ra, rất kiên định nói: "Em tạm thời chưa muốn kết hôn."
"Em còn có ý khác?"
"Em muốn có nhiều ý tưởng."
"Tiểu Giai, anh nghiêm túc."
Mạnh Giai trầm mặc một hồi, mới nói: "Giang Dĩ Thành, em vẫn chưa nghĩ tới." Cô luôn cảm thấy rằng hôn nhân thật sự làm cho người ta sợ hãi, đầu năm nay những chuyện này thay đổi quá nhiều, chính là tình yêu tốt đẹp chỉ có thể tìm trong chuyện xưa, nghĩ rằng chính là một loại bi ai.
Nghĩ đến người mẹ đã qua đời, thì lòng của cô càng nặng nề. Chẳng phải ba cũng đã từng kiên định yêu duy nhất, nhưng mà lúc mẹ cô bệnh tật không chịu nổi, thì yêu phu nhân đương nhiệm trẻ tuổi xinh đẹp.
Con ngươi thâm trầm nhìn người trong ngực, Giang Dĩ Thành thở dài ở trong lòng. Trong lòng cô có chuyện đè nén, anh biết, nhưng cô vẫn không chịu nói, anh cũng không tiện hỏi.
Có lúc, anh không thể hiểu nổi trong đầu cô đang nghĩ cái gì, hai người hiện tại đã như vậy rồi, cô cũng không vội vã muốn anh phụ trách cưới cô, thậm chí chỉ cần anh vừa nhắc tới chuyện kết hôn, thì cô liền kháng cự.
Nếu không phải là rất hiểu rõ tâm tính của cô, thì anh đã hoài nghi trong lòng cô cuối cùng có mình hay không.
"Tóm lại, anh chờ em."
Mạnh Giai không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn anh.
Khuôn mặt tuấn lãng của Giang Dĩ Thành đắm chìm ở bên trong tia nắng ban mai, giống như phủ thêm một tầng ánh sáng rực rỡ, ánh mắt của anh thâm thúy mà nhu tình, nhìn cô thản nhiên cười.
Trong lòng của cô đột nhiên xông lên một nỗi chua xót không hiểu đựơc, sau lại bị một sự ấm áp bao vây, cô từ từ nở ra một nụ cười nhẹ, đưa tay ôm hông của anh, nhẹ nhàng nói: "Cẩn thận."
"Đứa ngốc." Thật sự yêu một người, vì chờ đợi cô cũng là một loại hạnh phúc.
"Nhanh đi rửa mặt đi, đừng tới trễ ."
"Nếu không hôm nay Tổng giám đốc nghỉ vậy." Anh nói như thật như giả.
Mạnh Giai đưa tay ngắt bên eo của anh một cái, đẩy anh ra. "Mau đi làm đi, em chịu đựng cả đêm rồi, ai mà có thể lăn trên giường với anh mãi." Vốn là muốn trở về phòng đi ngủ, kết quả bị anh đè ép giằng co đến tỉnh ngủ, giờ càng buồn ngủ hơn.
Giang Dĩ Thành lập tức không đứng đắn mà ôm cô, kề tai nói nhỏ, "Mới vừa rồi không phải là rất hưởng thụ sao? Bây giờ lại không nhịn được?" Mặt Mạnh Giai hơi phiếm hồng.
"Ngủ đi, anh chuẩn bị ra cửa." Anh ấn một cái hôn xuống môi cô, sau đó nhanh nhẹn lật người bước xuống giường.
Nghe cửa phòng đóng lại nhẹ nhàng, Mạnh Giai kéo chăn nhắm mắt lại, cô là thật sự mệt mỏi, nằm chưa được bao lâu đã ngủ mất.
Trong nhà chỉ có chuông trên tường cũ kỹ phát ra tiếng vang, Giang Dĩ Thành chắp tay ở sau lưng đứng trước khung ảnh gia đình, anh đã nhìn lâu rồi.
Mạnh Giai đi đã hai ngày rồi, anh cũng ở chỗ này một mình hai ngày.
Mặc dù biết cô không có ở đây, nhưng anh vẫn không muốn trở về nhà trọ của mình, nơi này là nhà của cô, tràn đầy hơi thở cô để lại.
Trong khung trên tường chỉ là tấm ảnh gia đình cuối cùng của nhà này, Mạnh Giai nói qua, cha mẹ nuôi của cô là vì tai nạn máy bay mà qua đời, chỉ để lại cô hai khoản tiền bảo hiểm bồi thường kếch xù.
Rất nhiều năm sau, từ trước đến nay cô và bà nội sống nương tựa lẫn nhau, cho đến một năm kia, bà nội bởi vì bệnh mà qua đời, sau khi cô làm xong tang sự cho bà nội, thì đột nhiên xuất ngoại, cắt đứt tin tức.
Khi anh qua rất nhiều ngừơi mới liên lạc đựơc với cô, sau đó cô mới nói cho anh biết, cô còn có người cô ở Mỹ, mà cô chính là đi tìm bọn họ để nương tựa.
Chẳng qua là, sau đó anh mới biết, người cô đó lúc cha mẹ của cô gặp chuyện không may thì hai năm sau cũng vì bệnh mà qua đời, nhưng cô vẫn ở lại Mỹ tiếp tục đi học, chỉ nói nhà của dượng đối với cô rất tốt.
Trên thực tế, anh cũng đoán được cô sở dĩ trở về nước, chỉ sợ nội tình không đơn thuần giống như cô nói vậy.
Mạnh tiểu thỏ mặc dù thoạt nhìn rất đơn thuần, nhưng trên thực tế thì có móng vuốt, chỉ là ít lộ ra mà thôi.
Ánh mắt của Giang Dĩ Thành không nhịn được mà ném về phía cửa thư phòng đóng chặt, cô chưa bao giờ để cho anh vào thư phòng, anh cảm thấy bên trong có vài thứ mà cô không muốn để cho anh thấy.
Đưa tay vuốt càm, anh như có điều suy nghĩ rồi đi tới thư phòng, ở cửa suy tư cả nửa ngày, cuối cùng, anh vẫn là không quân tử mà cầm chìa khoá cô để ở nhà mở cửa đi vào.
Thư phòng —— hơi lộn xộn, bày trên giá sách phần lớn là manga, tập tranh. Chỉ có chỗ cao mới có vài bộ sách kinh tế, tư pháp ..., đoán chừng là ông bà Mạnh lưu lại.
Giang Dĩ Thành nhất thời tò mò, tiện tay rút quyển sách tiện tay mở ra, sau đó mặt của anh tối sầm.
Ngay cả rút mấy quyển sau, thì có hơi tái xanh.
Nhìn xong hơn phân nửa, mặt của anh cũng hoàn toàn tái mét, cuối cùng cũng hiểu tại sao cô luôn hoài nghi anh thích đàn ông.
Sách manga trên giá sách này gần như tất cả đều là khuynh hướng đồng chí, chỉ có một vài tiểu thuyết tình yêu bình thường.
Tay anh gần như là run rẩy mở ra một xấp bản vẽ ở trên bàn sách của cô, quả nhiên đập vào mắt tất cả đều là Nam Nam, thậm chí có phần xích độ rất lớn.
Giang học trưởng giận dữ, không chút do dự mà mở máy tính của Mạnh tiểu thỏ lên, dễ dàng phá giải mật mã tiến vào, thành thạo tìm ra hồ sơ cô che giấu, sau đó đấm một quyền lên trên bàn.
Một con thỏ trắng như tuyết thoạt nhìn đáng yêu, trong đầu lại trang bị đầy thứ tà ác không thuần khiết.
Trước kia, anh vẫn cảm thấy tiểu bạch thỏ nhà mình thuần khiết ngây thơ, sợ rằng người ta cho cây kẹo que thì sẽ ngây ngốc đi theo.
Bây giờ, anh biết mình sai lầm rồi, tiểu bạch thỏ này không cầm kẹo que lừa người khác đi cũng đã không tệ rồi.
Giang Dĩ Thành nhíu chân mày lên. Tiểu bạch thỏ không thuần khiết này bây giờ đang ở Nhật Bản, ở địa phương thịnh hành văn hoá tình sắc, chỉ sợ là —— chơi điên rồi, khó trách không gọi điện thoại cho anh.
Giang Dĩ Thành lửa giận công tâm lấy điện thoại di động ra ấn xuống .
Kết quả trong điện thoại truyền đến giọng nữ máy móc cũng không xa lạ. "Điện thoại bạn gọi đã đóng máy."
Được! Giỏi lắm!
Giang Dĩ Thành nắm điện thoại di động thật chặc, gân xanh trên mu bàn tay nhảy múa.
Đợi đến lúc Giang Dĩ Thành nhận đựơc điện thoại thì người anh đã đến Nhật Bản.
"Em đang ở đâu?"
"Ở Mỹ." Giọng của người ở điện thoại đầu bên kia âm lộ ra chút mệt mỏi, làm cho tim người nghe bị níu chặt.
"Sao lại đến Mỹ?" Rõ ràng cô ấy đang ở Nhật Bản mà.
"Có chuyện." Cô tựa hồ không muốn nhiều lời.
"Tiểu Giai." Giang Dĩ Thành cẩn thận gọi cô.
"Ừ"
"Em không sao chớ?"
"Không sao"
Đột nhiên trong điện thoại di động truyền đến một giọng nữ cao vυ't mà bén nhọn, "Mạnh Giai, ba sống chết chưa biết, mày vẫn còn có tâm nói điện thoại với người khác?"
"Đúng là, bình thường ba thương mày như vậy."
". . . . . ."
Điện thoại đột nhiên biến thành một trận đô đô, tay của Giang Dĩ Thành nắm chặc, sắc mặt có một tầng lạnh lẻo, đó là sự thật cô chưa bao giờ nói qua.
Mà Mạnh Giai kết thúc trò chuyện ngẩng đầu cười nhạt với mấy người phụ nữ đang vây mình, cô hơi ngồi thẳng người, hai tay vòng ngực, bình thản nói: "Đi quá nhanh, nên phải báo bình an."
"Mày lừa gạt ai vậy, thân nhân ở Đài Loan của mày đều chết sạch, đâu còn có ai mà cần báo bình an."
"Ba cũng thiệt là, rõ ràng đã cho con gái làm con thừa tự của nhà người khác, vậy mà còn đem cổ phần của công ty cho nó."
"Tiếc thay là ba không đáng giá, thậm chí có người không có chút lương tâm, cầm tiền của ông nhưng ngay cả tiếng ba cũng không chịu gọi."
Mạnh Giai lãnh đạm quét qua một cái, dựa lưng vào thành ghế phía sau, nhắm mắt lại im lặng.
"Mấy người đang làm gì đó?" Một giọng con trai truyền đến mang theo tức giận.
Cô bỗng nhiên mở mắt, nhìn sang, khóe miệng nhếch lên, đứng dậy. "Anh hai"
Lý Tế Hoa nhìn vẻ mặt em gái mệt mỏi, đau lòng ôm vai của cô. "Bay mười mấy giờ, mệt không."
"Không sao, dượng thế nào rồi?"
Anh thở dài trong lòng, "Mới vừa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, bây giờ đã chuyển vào phòng bệnh cách ly rồi, em đi về nghỉ một chút đi."
"Em đi thăm ông ấy một chút."
Lý Tế Hoa gật đầu, "Cũng đựơc."
Bên trong phòng bệnh cách ly cao cấp, trên người cắm đầy ống khí quản mà người nằm yên ở trên giường bệnh, người uy nghiêm và cứng rắn của thường ngày hoàn toàn không còn nhìn ra nữa, tái nhợt yếu ớt đến mức phảng phất tùy thời sẽ biến mất.
Lý Tế Hoa đi tới bên giường bệnh, cúi người nói với cha: "Ba, Giai Giai tới thăm ba."
Người đang hôn mê đương nhiên sẽ không có phản ứng.
Mạnh Giai lẳng lặng đứng ở cửa nhìn một lúc, sau đó nói: "Anh hai, em về."
"Anh đưa em đi."
"Ừ."
Đưa mắt nhìn xe anh hai rời đi, Mạnh Giai mấp máy môi, kéo hành lý của mình đi về phía nhà trọ.
Về đến nhà, cô vọt vào tắm rửa trước, sau đó sấy khô tóc rồi định đi ngủ.
Lúc này, điện thoại di động vang lên.
Nhìn dãy số một chút, cô không tự chủ đựơc mà cười, ấn xuống nút trả lời.
"A lô?"
"Tiểu Giai, em thật sự không có chuyện gì chứ? Có muốn anh đi qua với em không?"
"Không sao, anh không cần phải tới đây. Em đợi hai ngày nữa, rồi sẽ trở về."
Giang Dĩ Thành trầm mặc một lúc rồi nói: "Đừng chống đỡ một mình, nếu mệt mỏi thì dựa vào trong ngực anh."
Cô suy nghĩ , rồi từ từ mở miệng, "Thật ra thì, cha mẹ ở Đài Loan của em chính là cậu mợ của em, bởi vì mợ em không thể sinh con, lúc em đựơc chín tháng thì cho làm con thừa tự của bọn họ. Mà dượng em ——" cô dừng lại, giống như phun ra một tảng đá lớn đè ở trong lòng, rồi mới tiếp tục nói: "Mới chính là ba của em."
Ánh mắt của anh hơi trầm xuống. Khó trách sau khi bà nội cô mất thì phải đi Mỹ. . . . . . thân nhân ở Đài Loan đều không còn ai, dĩ nhiên bên kia muốn đón cô về.
"Chỉ là, mặc dù em cũng đã cho đi ra ngoài làm con thừa tự, cũng không lớn lên cùng với bọn họ, nên luôn lạnh nhạt , không quen ở đây." Cô cười nói.
Giang Dĩ Thành cự tuyệt tiếng cười xuôi tai cô đơn của cô. Trước kia thường nghe cô nói quen ở một mình, ở một mình rất tự do, bây giờ anh mới hiểu được chua xót trong chuyện này.
Anh có thể tưởng tượng năm đó cô một thân một mình, không quen cuộc sống ở Mỹ, cùng tình huống ở chung nhà với người không quen.
Tim đột nhiên đau nhói, không nghĩ tới tiểu bạch thỏ kia vẫn cười đến đáng yêu lại không có lo lắng như vậy, cô dùng khuôn mặt vui vẻ lừa rất nhiều người.
Ở nơi này đêm khuya yên tĩnh không có ai, lòng tràn đầy mệt mỏi thì cuối cùng cô mới lộ ra cô đơn vẫn che giấu.
"Tiểu Giai." Anh nhẹ giọng kêu cô.
"Ừ."
"Đừng để cho anh lo lắng."
Cũng nhịn không được nữa, nước mắt lướt qua gò má của cô, cô giống như một đứa nhỏ bị ném bỏ, lấy tay ôm mình ngồi chồm hổm trên mặt đất gào khóc.
Cô vẫn còn cầm điện thoại di động ở trên tay, nghe tiếng khóc của cô, tim của Giang Dĩ Thành cũng bị nhéo lại.
Anh em Lý Tế Hoa dừng xe xong đang muốn vào bệnh viện thì thấy một người đang cầm một bó to hoa tươi đang đi tới.
"Tế Hoa, thật đúng lúc nha."
Nhìn thấy Hoắc Thanh Lam, anh khẽ cau mày, liếc nhìn em gái ở bên cạnh, lúc này mới ngẩng đầu lên nói: "Đúng lúc thật."
"Tôi tới thăm bác trai, cùng nhau vào đi."
Nhìn anh ta tự nhiên dừng lại ở bên cạnh em gái, khóe mắt của Lý Tế Hoa co giật, rất khó khăn mà nhịn xúc động muốn đánh ra một quyền, miễn cưỡng gật đầu. "Đựơc"