Kiến Sắc Khởi Ý

Chương 69: Ngoại truyện 6 (H)

Ngoại truyện:

Trừ sinh con ra tất tần tật gì cũng biết làm

Người dịch: Du

Phương Diệc Dược chợt nhận ra ngoại trừ việc sinh con, còn lại cái gì Thẩm Tông cũng biết làm.

Mấy việc nội trợ như nấu cơm, giặt quần áo, sửa bóng đèn, sửa máy tính làm rất xuất sắc; các môn thể thao như snooker, nhảy dù, lặn, leo núi đạt đến tầm giỏi; kĩ năng nghiệp vụ như chữa bệnh cho động vật, thuần phục thú dữ thì vô cùng vững chắc, đến cả đánh mạt chược cũng thần sầu, khiến cho bà Phương cứ lúc nào đánh mạt chược mà thiếu một chân là y như rằng “mượn” Thẩm Tông một lát, nhưng tiếc rằng mỗi lần đều bị cậu con trai quý tử lạnh lùng từ chối.

“Diệc Dược à, cho mẹ mượn thằng bé Tông một lát đi mà, mẹ với mấy dì lần nào đánh mạt chược cũng thiếu mất một chân chán lắm.”

“Con không cho đâu.”

“Diệc Dược à, bố định đi hát karaoke với bác, bảo Thẩm Tông đi cùng bố nhé, thằng này là hát hay lắm đấy.”

“Con không bảo đâu.”

“Diệc Dược à, anh Tông bảo muốn đi xem kịch đúng không, anh đang có vé đi xem ở nhà hát kịch đây.” Ngay cả Phương Diệc Kỳ cũng điểm danh.

“Anh có mấy vé?”

“Anh chỉ xin được một vé thôi.”

“Thế thì nghỉ.”

“Phương Diệc Dược, bác sĩ Thẩm có rảnh không?”

“… Chị dâu à, ngoi lên làm gì vậy?”

“Chó của một người anh em tao bị ốm, cho đi khám xong bệnh còn trở nặng hơn… Ê sao mày dám cúp máy hả thằng trời đánh kia!”

Phương Diệc Dược cực kỳ không vui, lí gì mà ai ai cũng muốn “mượn” Thẩm Tông từ hắn vậy? Hừ, vợ của hắn đâu thể tùy tiện “mượn” đi mất?!

Thế là hắn bèn giãi bày hết “nỗi buồn” của mình trên giường.

“Á á… Sao hôm nay anh lại nhiệt tình thế… thế Diệc Dược…. A a… Chậm một chút, ô… ô… em sắp không theo kịp anh nữa rồi…” Thẩm Tông nằm dưới cả người ửng hồng đầy kí©ɧ ŧìиɧ, mồ hôi trên chóp mũi rung rinh theo từng lượt nhấp hông, giọt nước vương trên mi không biết là mồ hôi hay nước mắt. Hai chân Thẩm Tông được Phương Diệc Dược nhấc lên thật cao, lỗ hậu bị dươиɠ ѵậŧ to lớn gân guốc tàn phá đến mức nước nôi lênh láng, nơi giao hợp dính nhớp hỗn độn.

Phương Diệc Dược mắt điếc tai ngơ trước sự nghi hoặc của Thẩm Tông, hắn lật người anh ta lại ghì xuống, ôm chặt vòng eo mảnh khảnh, đút dươиɠ ѵậŧ vào cᏂị©Ꮒ theo tư thế doggy, hôn lên cổ Thẩm Tông bắt đầu hiệp mới.

“Ưm… A a… Diệc Dược… á… Diệc Dược anh nói gì đi…” Thẩm Tông bị sự im lặng của hắn làm cho lo lắng vô cùng, anh nghiêng đầu dùng đôi mắt long lanh ngập nước nhìn Phương Diệc Dược chăm chú, còn hắn thì nhấp mạnh một cái, nước mắt của người kia lập tức rơi xuống.

“Nói gì?”

“Nói, nói gì cũng được… anh cứ im lặng như này… em, em sợ lắm…” Thẩm Tông nghiêng đầu lắc lư muốn hôn hắn.

“Sợ méo gì.” Phương Diệc Dược vỗ cái đét lên mông Thẩm Tông, liên tục nhấp như đóng cọc, tinh hoàn đập bộp bộp vào vào hai cánh mông trắng nõn khiến nó đỏ ửng lên.

Thẩm Tông mấy lần muốn hôn nhưng đều không làm được vì bị dươиɠ ѵậŧ hoành hành trong cơ thể. Anh ta gấp gáp khó chịu, giọng nói yếu ớt: “Ư, a a anh đừng nhanh như vậy mà… á … Em không hôn được… Ông xã, ông xã chậm lại…”

Nghe thấy 2 từ “ông xã”, Phương Diệc Dược cuối cùng cũng chịu nhân từ nhấp chậm lại, bấy giờ Thẩm Tông lúc mới có thể dán lên môi hắn, hôn sâu.

“Chồng ơi… Hức… ô…. ôm em…” Thẩm Tông rướn cổ, vừa hôn vừa nỉ non, mông nhổng lên nắc theo nhịp nhấp của người đàn ông phía trên.

“Đang ôm rồi đó thôi.”

“Ôm chặt hơn nữa, ưm… ư…. Em muốn được gần anh thêm chút nữa…”

“Kẹp chặt cái lỗ vào đi rồi nói tiếp.”

“Vân–vâng ạ…” Thẩm Tông thẹn thùng cười, ngoan ngoãn co rút kẹp chặt lỗ hậu.

Hậu môn co chặt khiến Phương Diệc Dược nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng lớn, háng căng cứng lại, lập tức bóp chặt eo Thẩm Tông đυ.c tơi tả vào điểm G của anh ta, mỗi một lần đều thọc ngoáy sâu vào trong, “Á á á chồng ơi…. nhanh, nhanh quá…. Á…ô…. hộc hộc…”

Đường ruột bị ȶᏂασ đến mức co rút liên tục, Thẩm Tông ngẩng cao cổ, tiếng rên cao vυ't lên, tay siết chặt đôi tay đang vòng qua eo mình của Phương Diệc Dược, lêи đỉиɦ. Sau đợt cao trào, anh ta phịch xuống giường nằm tê liệt, dươиɠ ѵậŧ không ngừng bắn tinh, sướиɠ chảy nước mắt tích táp lên giường.

“Mới thế đã ra rồi à? Vô dụng.” Phương Diệc Dược tét mông Thẩm Tông, trêu.

“Do Diệc Dược quá giỏi,” Gương mặt nghiêng nghiêng trên giường của Thẩm Tông ửng từng rạng mây hồng, so say rượu còn đỏ hơn: “Dạy dỗ cơ thể anh trở nên dâʍ đãиɠ thế này…”

“Đừng có mà đẩy trách nhiệm lên người ông,” Phương Diệc Dược mạnh tay bóp nắn cái mông đang nhổng lên, nheo mắt nói, “Con người mi bản tính da^ʍ sẵn rồi.”

“Em, ư, vâng, em dâʍ đãиɠ…” Chỉ cần được hắn bóp mông là Thẩm Tông thoải mái đến mức lạc giọng, “Em chỉ dâʍ đãиɠ với mình Diệc Dược thôi… A… Ha… A….”

Phương Diệc Dược banh chân anh ta bắt đầu một vòng chạy nước rút mới, ánh mắt sầm xuống trước phản ứng của Thẩm Tông: “Dám da^ʍ như này với người khác ông liền thiến mi.”

“Không bao giờ, á… Trần đời này em chỉ cần cây xúc xích bự của ông xã thôi…. Á á á….”

Đệt, đúng là càng lúc càng biết khẩu da^ʍ. Phương Diệc Dược vừa đυ. Thẩm Tông liên hồi vừa nghĩ, tên này nứиɠ lên thì ngay cả diễn viên phim con heo cũng “khẩu kỹ” không bằng.

Sau một hồi mưa bom bão đạn, Phương Diệc Dược rốt cục nổ súng thu binh, rút vũ khí ra cất vào kho, thụp xuống nằm trên người Thẩm Tông thở dốc. Thẩm Tông hạnh phúc để Phương Diệc Dược tùy ý đè lên, cảm thụ sức nặng của hắn.

“Này họ Thẩm, mẹ tôi hôm nay gọi em đi đánh mạt chược cùng đấy.” Phương Diệc Dược nghỉ ngơi xong, bỗng dưng nói.

“Hả?” Thẩm Tông ngơ ngác.

“Ban nãy bố tôi cũng bảo em đi hát karaoke cùng.”

“Hớ?!”

“Anh hai kiếm được vé đi xem kịch ở Nhà hát kịch Trung ương…”

“Thật á?!” Thẩm Tông kích động vọt dậy, suýt chút nữa hất văng Phương Diệc Dược khỏi người.

“Làm sao vậy!” Phương Diệc Dược vỗ cái ót anh ta.

Thậm Tông ngại ngùng, bĩnh tĩnh lại, “Em mong được đi xem kịch với Diệc Dược quá mà…”

“Chỉ có một vé.”

“Ối, vậy thôi không đi…”

Phương Diệc Dược hài lòng gật đầu, sau đó tiếp tục đè Thẩm Tông dưới người, nói mỉa: “Họ Thẩm à, dạo này em hơi bị đắt hàng ấy nhỉ.”

“Có à…” Thẩm Tông tưởng rằng Phương Diệc Dược khen mình thật nên lúng túng đáp, “có đắt hơn nữa cũng không sánh bằng Diệc Dược…”

“Ngay cả bà cô hàng xóm sáng nay cũng qua nhờ em sửa giúp cái điều hòa còn gì.”

“À, cô hàng xóm ấy ấy hả, hồi trước máy radio của chồng cô ấy hỏng, em cũng giúp sửa đấy.”

“Em biết sửa radio từ bao giờ vậy?”

“Em cũng không nhớ nữa, hình như là hồi còn đi học em cứ nghịch nghịch xong rồi biết.” Nói đến đây Thẩm Tông tỏ vẻ tự hào,”Anh không biết đâu, mấy kĩ năng này tưởng như nhỏ nhặt vớ vẩn nhưng hữu dụng ra phết, mỗi lần nghĩ đến Diệc Dược em lại có động lực học… Lỡ như máy tính Diệc Dược bị hỏng mà lại cần gấp thì phải làm thế nào, cúc áo sơ mi của Diệc Dược bị rớt thì khâu làm sao, bỗng dưng đèn nhà anh bị hỏng xử lý kiểu gì…”

Phương Diệc Dược cưỡi lên người Thẩm Tông, tay trượt dài xuống phía dưới: “Này họ Thẩm, ngoài sinh con ra thì cái gì em cũng biết ấy nhở?”

Cơ thể của Thẩm Tông vừa trải qua trận hoan ái mạnh bạo và cơn cao trào sảng khoái nên nhạy cảm vô cùng, bị vuốt ve vài cái anh ta đã thở dốc, đôi mắt tỉnh táo dần đê mê, “Vâng…. Diệc Dược… Diệc Dược muốn có con à….?”

Phương Diệc Dược lật người Thẩm Tông lại, banh cặp chân non mịn trắng trẻo ra, nhắm thẳng cái lỗ đỏ hồng quyến rũ vừa bị ȶᏂασ tới ȶᏂασ lui của Thẩm Tông nã một phát lút cán, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c còn sót bên trong lập tức bị tràn ra ngoài: “Em đẻ cho tôi một đứa đi nhé…”

“Á á á…” Thẩm Tông run bần bật, thét lên: “Vâng, vâng ạ… em sinh cho chồng một đứa… Ô ô…. sinh cho chồng một đứa nhóc đáng yêu…”

Câu nói này của anh ta như đổ thêm dầu khiến lửa tình của Phương Diệc Dược cháy lên phừng phực. Hắn nhấc đôi chân anh ta lên nắc như giã gạo, nắc liên tục đến khi bắn tinh thêm một lần nữa mới ngừng. Hắn nâng eo Thẩm Tông lên để tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy vào sâu trong cơ thể anh ta.

“A, hức hức…” Thẩm Tông thở hổn hển, khóe miệng còn vương nụ cười, hưởng thụ cảm giác được người đàn ông mình yêu đè lên xâm phạm, làʍ t̠ìиɦ một cách mạnh mẽ.

***

Kể từ sau hôm đó, Phương Diệc Dược cảm thấy hành vi của Thẩm Tông trở nên rất kỳ lạ.

Mặc dù bình thường thành phần này cũng đã hâm hâm dở dở sẵn rồi, nhưng lần này đặc biệt khác thường.

Cả ngày cứ cắm mặt vào cái điện thoại di động, không biết vụиɠ ŧяộʍ làm gì mà mỗi lần Phương Diệc Dược đi đến muốn xem, anh ta đều giật mình tắt đi, giả đò nói lái sang chuyện khác.

“Họ Thẩm kia, nói cho rõ ràng em đang xem cái gì mà biểu cảm lạ lùng thế?”

“Đâu? Em đang đọc truyện thôi mà.” Thẩm Tông ra vẻ vô tội, trông rõ ràng rất chột dạ.

“Truyện gì?”

“Thì là cái truyện… 18+ ấy.” Thẩm Tông đảo đảo mắt đáp.

“18+ đến độ nào?” Phương Diệc Dược híp mắt.

“Thẩm Tông mím môi, mặt phiếm hồng, đặt điện thoại xuống vươn móng vuốt sờ tới sờ lui người hắn: “Đến độ khiến em muốn làʍ t̠ìиɦ với Diệc Dược…”

Phương Diệc Dược ôm eo anh ta đè xuống sô pha, vừa hôn Thẩm Tông vừa cười mỉa trong lòng.

Tên này cũng thông minh phết đấy nhỉ, nhưng mà muốn lừa ông đây thì không có cửa.

Sau đó là một hồi mây mưa điên đảo bão lũ nước tràn bờ đê.

“Hộc… hộc… Diệc Dược anh đứng lên đi, em phải thay quần áo, chiều còn phải đến sở thú.”

Thẩm Tông vội vàng đi vào phòng tắm, Phương Diệc Dược bèn quang minh chính đại cầm điện thoại của anh ta lên xem.

Hửm, nhập mật khẩu?

Phương Diệc Dược híp híp mắt, chẳng thèm nghĩ lâu nhập luôn mật khẩu là sinh nhật mình.

Mật khẩu chính xác.

Mặc dù biết rằng tự tiện xem nội dung điện thoại người khác là không tốt, nhưng Phương Diệc Dược đang rất không hài lòng với cái vẻ mặt vụиɠ ŧяộʍ của Thẩm Tông.

Quả nhiên có một tin nhắn mà nội dung của nó cực kỳ quá sức tưởng tượng.

“Diệc Dược?! Anh làm gì vậy, điện thoại em…Á!”

Phương Diệc Dược đứng phắt dậy giơ điện thoại lên cao, mặt đen thui: “Họ Thẩm, tốt nhất là em giải thích rõ ràng ngay cho tôi, có phải em muốn đi tìm người phụ nữ khác?!”

“Cái gì?!!” Thẩm Tông ngạc nhiên, “Anh nhìn thấy gì vậy? Anh trả điện thoại em đã rồi em giải thích với anh.”

“Thế em đi tìm người mang thai hộ làm gì? Muốn lấy tϊиɧ ŧяùиɠ mình đi thụ tinh nhân tạo à?”

“Đâu có. Em định dùng tϊиɧ ŧяùиɠ của anh mà! Ối chết…” Thẩm Tông biết mình lỡ mồm, đành phải khai thật: “Tại Diệc Dược bảo em là muốn có một đứa con, nên em đang nghĩ đến chuyện thuê dịch vụ mang thai hộ, tϊиɧ ŧяùиɠ chắc chắn phải là của anh, bởi vì gen của anh hoàn mỹ đến vậy…”

“ĐM tôi bảo tôi muốn có con hồi nào?” Phương Diệc Dược trợn mắt, cạn lời bỏ điện thoại xuống.

“Thì lần trước anh bảo muốn em sinh đứa con cho anh còn gì,” Thẩm Tông ủ rũ đáp, “Nhưng mà em không sinh con được nên cho rằng thuê người mang thai hộ cũng là một cách hay.”

“Em bị ngâu à họ Thẩm!” Phương Diệc Dược gõ mạnh cái điện thoại lên đầu Thẩm Tông, khiên Thẩm Tông ai u kêu đau: “Mấy lời thốt ra lúc làʍ t̠ìиɦ mà em cũng tin? Thế bao nhiêu lần tôi bảo muốn ȶᏂασ chết em tôi đã ȶᏂασ chết bao giờ chưa? Hả?!”

Thẩm Tông ngơ ngác: “Em tưởng anh thật sự muốn có con nên mới nói kiểu ẩn ý… Dù sao hầu hết mọi người đều muốn có con mà…”

“Tôi mà muốn thật thì tôi nói thẳng với em luôn chứ ẩn với ý gì, rõ chưa?” Phương Diệc Dược hạ giọng xuống, bất lực nhìn Thẩm Tông, đồ hết thuốc chữa, suốt ngày nghĩ linh tinh.

“Vâng, em, em rõ rồi, em xin lỗi…” Thẩm Tông vội tiếp lấy điện thoại, “Em hủy hẹn với công ty mang thai hộ ngay đây…”

Phương Diệc Dược im lặng nhìn anh ta múa phím nhắn tin, mãi mới cất lời: “Em muốn có con không họ Thẩm?”

“Em ạ?” Thẩm Tông ngẩng đầu, “Em… thực ra em rất yêu trẻ con, nhưng em không muốn có con lắm, vì em muốn mãi được ở trong thế giới 2 người với Diệc Dược.”

“Ừ, được rồi.” Phương Diệc Dược gật đầu, “Em đi làm đi.”

Lúc này Thẩm Tông mới nhớ ra mình còn phải đi làm, vội vàng cúi người xách cặp, “Vậy em đi nhé Diệc Dược, em xin lỗi chuyện hôm nay, thật là quá…”

Vừa đứng lên Thẩm Tông đã được Phương Diệc Dược ôm lấy, đầu mũi chạm vào l*иg ngực vững chắc khiến anh ta say mê, nhất thời Thẩm Tông ngây ra đó không biết nên làm gì.

Phương Diệc Dược im lặng ôm lấy thẩm Tông, chỉ một lát rồi buông ra, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

“Đi đường cẩn thận nhé.”

Thẩm Tông sững sờ, nhìn theo bóng dáng quay về phòng của hắn, bỗng bật cười vuốt ve bả vai nơi được người thương ôm, đáp lời: “Vâng ạ” rồi rời đi.

Thẩm Tông nào biết, trong cái ôm thoáng qua của Phương Diệc Dược, hắn đã kịp đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc anh.