"Người khác?"
Lưu Ly vừa mấp máy hắn đã điên cuồng nhập dã làm cô tối tăm mặt mày, hai tay vô lực chống đối hắn. Toàn thân cô không còn cảm nhận cơn vui sướиɠ, mà bao trùm bởi sự sợ hãi tột độ, không biết rốt cuộc hắn nói vậy là có ý gì ?
Hắn lần nữa đạt cao trào mới chịu buông cô ra, người mệt nhoài xụi lơ trên mặt đất, dưới mông trắng nộn dính đầy chất lỏng ấm áp chảy ra.
Cô không nhìn thấy gì đưa tay sờ soạng, bất quá lại sờ phải chân một người khác liền kinh sợ phát run toàn thân, xác thực nơi này còn có người thứ ba.
"A..."
Tiếng nghẹn trong họng, Lưu Ly run rẩy đáng thương như lá rụng mùa thu, không rõ tại sao cô và hắn đang hoan ái còn có sự xuất hiện của kẻ khác ?
"Uyên! Uyên!"
Theo bản năng cô mở miệng gọi, thân hình Lãnh Hoàng trần trụi không cố kỵ cứ như vậy đi lại trong phòng, mặc Lưu Ly gọi cũng không đáp.
Hắn thản nhiên bỏ thêm huân hương vào trong lò, khi quay đầu lại nhìn về phía hai người đôi mắt sắc bén hàm chưa tia hung ác nham hiểm, cười cười lạnh lẽo.
"Tiểu Ly đừng sợ, chỉ là lông chân bình thường trên chân người thôi, em cũng không phải chưa từng gặp qua hắn."
"Gặp...ai chứ?"
Lưu Ly thở hổn hển, ý thức hỗn loạn chưa từng có, cô gấp gáp sờ mó tìm thứ gì đó che cơ thể. Nhưng, vì cô không thấy nên mò mẫm mãi chẳng vớ được đồ, cô co ro ôm lấy người, cố che những nơi nhạy cảm.
"Uyên, Uyên!"
Giọng khẩn trương gọi, Lãnh Hoàng chậm rãi đi đến, hắn nhìn chòng chọc vào người còn lại.
Wan quốc đã bị công phá, trở thành 1 phần của Hon quốc. Quốc vương Tuyên Uyên ngày xưa bị Lãnh Hoàng bắt trói lại, thân hình tàn tạ đầy râu ria lồm chổm.
Lưu Ly run rẩy dùng thính lực lắng nghe nhịp thở, cảm nhận người đang ở gần rất quen thuộc. Bỗng chốc, cô nghĩ đến lời người kia nói, mơ hồ dần nhận ra, kẻ vẫn luôn bên cạnh cô bấy lâu nay lại không phải Tuyên Uyên.
Hắn vẫn luôn xưng anh trai, cô không nhớ mình có một người anh trai, bất quá những chuyện trong quá khứ cô đã quên mất. Thế nhưng...kia như vậy, anh em sao lại có thể làm ra chuyện này ?
"Không..."
Nước mắt bàng hoàng tuôn thành từng chuỗi, một cảm giác quen thuộc tựa như ám ảnh xô đẩy từ tâm trí tới thân thể. Lưu Ly tuy mất trí nhưng cảm giác này cô nhận biết rất rõ, dường như trong quá khứ đã xảy ra điều kinh khủng đối với cô.
Lãnh Hoàng khom người nhìn tình địch, hắn hận đến thấu xương, 5 năm này hắn vì tình yêu mà đau khổ, ngày ngày chờ đợi Lưu Ly. Hắn muốn Tuyên Uyên ngay tại nơi này chứng kiến hắn cùng Lưu Ly làʍ t̠ìиɦ, chứng kiến người có gả đi thì cũng sẽ trở về bên hắn.
"Tiểu Ly, đêm còn dài lắm, chúng ta tiếp tục nhé!
Ta sẽ khiến em sung sướиɠ hơn kẻ kia gấp mấy lần, sẽ cho em một đứa con thật kháu khỉnh!"
Hắn nâng Lưu Ly từ dưới đất bế lên, cô giãy giụa như cá mắc cạn cũng không thoát được tay hắn.
Cuối cùng, cô cũng bị hắn áp chế, hắn thỏa mãn ngắm nghía sự sợ hãi của cô. Bây giờ, Lưu Ly đã không còn là thiếu nữ ngay ngô của 5 năm trước, thân hình phát dục đẫy đà, hương thơm kiều mềm thuần thục rất mê người.
Em gái của hắn xinh đẹp như vậy, hắn nâng trong tay từ khi còn bé, yêu chiều chăm sóc cô, vậy mà...bị Tuyên Uyên ngày đêm ở bên cạnh đè lên không biết bao nhiêu lần rồi ?
Hắn nghiến răng nghiến lợi bóp lấy cổ nhỏ trắng thon như sứ, áp chế không cho Lưu Ly vùng vẫy.
"Tiểu Ly, em là của ta, mãi mãi là của ta."
Hắn vốn dĩ muốn nói to lên cho cả kẻ thứ ba kia nghe thấy.
Tuyên Uyên bị trói buộc gắt gao ở trên ghế vô lực giãy giụa, đầu lưỡi bị cắt đứt không thể nói chuyện được, hai mắt mù lòa, tứ chi kinh mạch đều bị Lãnh Hoàng dùng thuốc không thể cử động mạnh.
Hắn lưu giữ Tuyên Uyên đến bây giờ chính là muốn làm nhục bọn họ, để vợ chồng yêu nhau phải chịu cạnh chia cắt hệt như hắn đã từng trải qua.
Lưu Ly nghe không được tiếng người kia nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng xích sắt nhẹ nhàng động đậy, trong lòng khó chịu không nhịn được lại khóc, đầu óc hoang mang vô cùng, nhưng cô nhận ra có lẻ người đó mới là chồng mình.
Cô cảm giác như mình đã quên mất rất nhiều chuyện, đến tột cùng là chuyện gì...cô lại không nhớ nổi ?
- Anh trai ? Mình có anh trai sao ?
Tay mềm gắt gao bám lấy cánh tay của người đàn ông, cô sợ hãi cứ run mãi càng làm kẻ kia đắc ý.
"Tiểu Ly kích động à?
Bị người khác nghe thấy ta làm em như thế kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm mà nhỉ?
Muốn biết hắn là ai không? Đáng tiếc hắn đã không còn lưỡi mà nói chuyện nữa, để cho hắn nghe ta làm cho em r.ên rỉ đi, được không?"
"Ngươi buông ta ra, ngươi buông ra!!!"
Cô gái nhỏ kêu khóc thảm thương đẩy hắn ra, dù sau hoả hoạn cô bị thương không nhớ đến quá khứ trước đây, nhưng rất nhanh Lãnh Hoàng sẽ khiến cô nhớ lại.
- Em phải nhớ ra ta, chắc chắn em phải nhớ !
- Ta không cho phép em quên ta !
"Uyên, Uyên cứu ta với!"
"Ngươi buông ta ra! Đồ hèn hạ!"
Trong đầu cô gái nhỏ bây giờ chỉ còn mỗi người kia, một người đã trở thành kẻ vô dụng trong mắt Lãnh Hoàng. Nghe cô cầu cứu tình địch, ghen ghét đố kị làm hắn muốn điên cuồng chiếm hữu cô.
"Tiểu Ly, vô ích thôi, không ai cứu nổi em đâu!
Hoặc là làm ta hài lòng, hoặc là ta sẽ lấy cái đầu của hắn làm ghế cho em ngồi!"
"Đồ ác ma, ngươi bỏ ta ra!"
Mùi huân hương nhập vào mũi làm cô không khống chế nổi, quên đi cả Tuyên Uyên đang nghe mà ngứa ngáy khó nhịn.
Lãnh Hoàng lại nham hiểm đốt mê dược hành hạ cô.
Từ nãy đến giờ không biết cô đã hít phải bao nhiêu mê dược rồi, hiện giờ bản thân lại bị lu mờ đi lí trí, cánh tay nhỏ yếu như ngó sen liền ôm lấy hắn, thân thể kiều mị thướt tha như dây đằng cuốn chặt lấy người hẳn, mong muốn khuây khoả du͙© vọиɠ.
Trái ngược với hành động cô vẫn khóc lóc không ngừng, đầu óc lúc tỉnh lúc mê, tựa hồ vẫn còn một tia lý trí nho nhỏ muốn kháng cự hắn.
"5 năm, từng ngày từng đêm trôi qua ta đều chờ đến ngày hôm nay, Tiểu Ly khóc cái gì?
Biết ta đã trải qua bao nhiêu khó khăn không?"
"Sao vậy, khó chịu à?
Ta hận không thể bóp chết em."
Hắn hận Lưu Ly tận xương tuỷ vì đã ruồng bỏ hắn, nhưng không xuống tay được, vì cô là người con gái hắn yêu thương nhất.
Vì cái gì cô hạnh phúc ân ái bên kẻ khác, còn hắn cô độc suốt những năm tháng vừa qua ? Tưởng tượng cô ở bên kẻ khác giao hoan triền miên, hắn đau khổ đến nhường nào ?