Khi Thẩm Niệm ra khỏi trường, anh cô đang chờ ở cổng, nhìn sườn mặt anh tuấn của anh, cô cúi đầu thè lưỡi nhanh chóng chạy về phía Thẩm Trì.
Theo chuyển động của cô, tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà hai thầy giáo bắn vào tiểu huyệt theo đó cũng chảy dọc xuống theo bắp đùi.
Hai chân bị ướt cảm giác lạnh lẽo khi gió thổi qua, cô không khỏi chạy nhanh hơn.
"Anh, sao anh không nói với em trước? Anh đợi bao lâu rồi?" Thẩm Niệm vừa lên xe, vừa thắt đai an toàn nói chuyện với anh trai, hô hấp dồn dập khiến cặρ √υ' cũng phập phồng lên xuống.
Thẩm Trì không trả lời câu hỏi của cô, anh vặn một chai nước đưa cho cô trước, sau đó nhìn miệng nhỏ của em gái uống nước, tay anh cũng không thành thật vuốt ve một đường theo vυ' cô xuống đến giữa hai chân.
Hôm nay cô mặc qυầи ɭóŧ chữ Đinh màu đen, ở giữa còn có một sợi dây, qυầи ɭóŧ này hoàn toàn không ngăn được môi âʍ ɦộ đầy đặn của cô, lại còn rơi sâu vào khe thịt mỗi khi cô chạy, Thẩm Trì cứ thế kéo sợi dây giữa háng cô mà đưa đẩy, khiến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra càng nhiều.
"Anh à… đừng đùa nữa, mình về nhà trước được không…” Vừa lêи đỉиɦ không bao lâu, tiểu huyệt của Thẩm Niệm còn rất nhạy cảm, cô nắm bàn tay đang mò ở giữa chân mình, cô khép chân lại không cho anh làm nữa. “Tiểu huyệt ăn không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi, có phải quên xin nghỉ với thầy rồi không?” Thẩm Trì không dừng tay, mà anh gập tay lại chạm vào hộŧ ɭε giữa tiểu huyệt và khảy liên tục, mông Thẩm Niệm ngồi ở ghế, rất nhanh đã ướt nhẹp. “Em nói với thầy rồi… ừm… anh…” “Có phải thầy cũng rất vui không? Dù sao cũng có thể đâm côn ŧᏂịŧ vào tiểu huyệt.” “Ừm…” Thẩm Niệm hơi xấu hổ, cô nghiêng mặt sang một bên, nhưng anh trai vẫn xoa hộŧ ɭε, chốc lát tiểu huyệt đã chảy rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, cô bị xoa tới hai chân không ngừng dạng ra, tùy ý để bàn tay to lớn xoa tiểu huyệt. Hai anh em lại chơi thêm một lúc, Thẩm Trì mới tha cho Niệm Niệm đang không ngừng lêи đỉиɦ, sau đó hai người lái xe về nhà. Vừa tới nhà, ba Thẩm Vân Chu đã làm xong cơm chiều, nhìn thấy con gái ôm lấy con trai như Koala, qυầи ɭóŧ đã được cởi ra, để lộ bờ mông và tiểu huyệt đỏ hồng, lúc này tiểu huyệt đang không ngừng co rút. “Hôm nay tụi con về nhà hơi trễ đấy.” Thẩm Vân Chu ẵm Niệm Niệm từ trong ngực con trai, dùng bàn tay to lớn nắm mông cô, chạm vào tiểu huyệt đang cương cứng và cọ xát. “Niệm Niệm tham ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thầy giáo. Khi con tới thì tiểu huyệt đã ăn rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi.” Thẩm Trì xoa nhẹ bầu vυ' của em gái, sau đó xoay người đi dọn chén đũa. “Ba…” Đã một ngày không nhìn thấy ba, Thẩm Niệm ôm cổ Thẩm Vân Chu, mặt vùi vào cổ ông làm nũng, tiểu huyệt cũng từ từ mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ của ba. “Bảo Nhi, ngày mai sắp được nếm mùi vị của côn ŧᏂịŧ rồi, có vui không, hửm?” Tiểu huyệt hút lấy gậy thịt làm ông rất thoải mái, ông xoa ngực con gái, gậy thịt không ngừng đâm trái đâm phải. Hai ba con chơi đùa trên sofa, Thẩm Trì dọn chén đũa xong thì đã kêu hai người rất nhiều lần, cả hai lưu luyến buông nhau ra, sau đó đi ăn cơm chiều.