Nàng siết chặt vạt áo của mình, nước mắt chảy ròng nói: “Mẫu thân, là vì con quá sợ hãi mới đẩy hết trách nhiệm lên người Lục muội muội!”
“Con xin lỗi, con xin lỗi, nữ nhi không có làm tốt những điều mà tỷ tỷ nên làm, trước giờ nữ nhi không dám oán hận lên mẫu thân, nếu như không nhờ mẫu thân dốc lòng dạy bảo, thì sao lại có được Nguyệt Hề bây giờ!”
“Chính là bởi vì có tình cảm với cha nương và các ca ca, nên Nguyệt Hề mới không nỡ, Nguyệt Hề biết sai rồi, bây giờ Nguyệt Hề liền dập đầu nhận sai với Lục muội muội.”
Nói xong, Tần Nguyệt Hề thật sự hướng Tần Mạn Kiều dập mạnh đầu.
Đập lên mặt đất phát ra tiếng vang “Đông đông đông”
Sở Thần nhìn thấy cảnh này, đau lòng không thôi, tự tay bắt lấy Tần Nguyệt Hề muốn ngăn cản nàng ta.
Ai ngờ, tiếng khóc của Tần Nguyệt Hề cứng lại, liền hôn mê trong ngực Sở Thần.
Sở Thần hô to: “Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, nàng mau tỉnh!”
“Bình Xương Hầu, nếu như Nguyệt Hề xảy ra chuyện gì……”
Còn chưa đợi Sở Thần nói xong, Tần Mạn Kiều đã bước tới gần, ngón tay cái đặt lên nhân trung của Tần Nguyệt Hề, hung hăng bấm.
Cảm giác đau nhói bỗng nhiên đánh tới, Tần Nguyệt Hề hít vào một ngụm khí lạnh, ho dồn dập chừng mấy tiếng.
Sở Thần tức giận đẩy Tần Mạn Kiều ra, quát khẽ: “Tần Mạn Kiều, ngươi muốn bóp chết tỷ tỷ mình có phải hay không hả, không nhìn thấy nàng đang hôn mê sao?”
Tần Mạn Kiều bị hắn đẩy ngã ngồi xuống đất.
Mấy vị ca ca ở sáu lưng và Trượng Thị vội bước nhanh tới.
Nhị ca Tần Thiên Kiệt cả giận nói: “Thần Vương, sao ngài lại có thể ra tay đẩy muội muội của ta?”
Đệ đệ Tần Thiên Hạo của Tần Mạn Kiều theo sau: “Vừa rồi chúng ta đều thấy rõ ràng, là tỷ tỷ cứu tỉnh Nguyệt Hề tỷ tỷ.”
Tam ca Tần Thiên Lễ cũng trầm mặt, không e ngại thế lực của Thần Vương, tức giận mắng: “Đây mà là phong độ của một chính nhân quân tử à? Lại có thể ra tay với một nữ tử, Thần Vương thật đúng làm làm thảo dân mở to tầm mắt!”
“Các ngươi….” Sở Thần bị mấy người anh em nhà họ Tần mắng tức tới mức thở hổn hện: “Các ngươi đùng có khinh người quá đáng!”
Đại ca Tần Thiên Lang vốn tính nhịn một chút cho hòa khí, như nghe được câu “khinh người quá đáng” này của Thần Vương, cũng không nhịn được nữa.
Ngữ khí hắn ấm áp, nhưng lại không còn ôn hòa giống như lúc trước: “Thần Vương, Tần gia ta khinh người phương nào?”
Sở Thần lại một lần nữa bị anh em Tần gia nói cho cứng họng.
Tần Mạn Kiều nhìn thấy người thân giữ gìn mình, hốc mắt liền ửng đỏ, nhịn không được mà rơi lệ.
Trương Thị cho là vừa rồi Sở Thần đẩy, làm Tần Mạn Kiều bị thương: “Kiều Kiều, có phải là đau chỗ nào hay không, nương để ca ca cõng con về phòng, để lương y tới xem một chút.”
“Nương, con không sao, chỉ là con không ngờ hảo tâm lại bị người coi thành không có ý tốt, vừa rồi con chỉ là ấn huyệt nhân tủng của Nguyệt Hề tỷ tỷ, biện pháp này là Triệu thái y dạy cho nữ nhị, lại không ngờ là trong mắt của Thần Vương, con là người độc ác như vậy!”
Tần Mạn Kiều lau nước mắt nói.
Bình Xương Hầu nhìn thấy rõ ràng, trong lòng cũng không dễ chịu.
Một bên là nữ nhi của ân nhân, một bên là nữ nhi ruột thịt của chính mình.
Ông thiên vị ai cũng đều không công bằng.
Trương Thị giận, nhìn thấy Bình Xương Hầu vẫn một mực không có lên tiếng, liền biết trong lòng ông ta không muốn để Tần Nguyệt Hề về Mạnh gia.
Nàng nắm lấy tay nữ nhi của mình, nói với Bình Xương Hầu: “Hầu gia, chuyện đã làm đến nước này, vậy hôm nay ta liền làm tên ác nhân đi, Trương Thị ta đời này chỉ sinh duy nhất hai đứa con gái.”
“Mạn Ca gả vào Ngụy gia, Kiều Kiều của ta cũng sẽ bình an thuận lợi gả tiến Đông Cung, tất nhiên nếu như Nguyệt Hề không nỡ Tần gia….”
“Vậy Trương Thị ta liền dẫn nữ nhi trở về Trương gia, thay nó vào từ đường Trương thị, không để Tần gia khó xử!”
“Thiên Hạo, cõng tỷ tỷ của con về phong!”
“Ài!” Con nhỏ nhất lập tức đến bên cạnh Tần Mạn Kiều, cõng nàng lên.
Tần Nguyệt Hề khóc bò đến trước mặt Trường Thị: “Không, không, người không cần mang Lục muội muội trở về Trương gia, con đi, con nguyện ý trở về Mạnh gia!”