Khi Nhóc Mắc Chứng Sợ Xã Hội Xuyên Thành Trà Xanh Vạn Người Mê

Chương 15

"Thiên Lan Tông vậy mà lại có một quái vật nhỏ giống như ngươi..." Nam nhân áo đỏ lắc đầu, ném tất cả thảo dược những ngày trước cho Thẩm Trọng Quang: "Thật sự không muốn thì nói rõ với y sớm đi, núi của ta sắp bị y nhổ trụi rồi."

Thẩm Trọng Quang cúi mắt.

Trong lòng hắn có chút bực bội không rõ nguyên nhân. Khi Diệp Tu Hàn nhìn hắn, luôn mang theo vẻ mặt thương hại, nhưng hắn đã không cần sự thương hại của người khác từ lâu rồi.

Càng không cần sự tiếp cận của người khác.

Thẩm Trọng Quang vươn tay, tất cả thảo dược Diệp Tu Hàn hái những ngày qua đều rơi vào tay hắn.

Bên ngoài bia đá vô tự.

Diệp Tu Hàn nhìn thấy bia đá phát ra từng đốm linh quang, biết Thẩm Trọng Quang sắp ra ngoài. Y căng thẳng khẽ nhéo đầu ngón tay, đứng dậy.

Bốn mắt nhìn nhau.

Diệp Tu Hàn thấp thỏm đối diện với ánh mắt của Thẩm Trọng Quang, trong đầu suy nghĩ những lời mình muốn nói.

Đúng, y muốn hỏi Thẩm Trọng Quang có thể dạy mình luyện kiếm hay không.

Nhưng Diệp Tu Hàn vừa muốn mở miệng, một bó thảo dược buộc gọn gàng đã giơ đến trước mặt, y lập tức ngẩn ngơ.

"Cách xa ta ra."

Thẩm Trọng Quang trực tiếp nhét thảo dược vào tay Diệp Tu Hàn, sau đó quay người muốn bước đi.

Một lực lượng trực tiếp kéo hắn trở lại bia đá.

Nam nhân áo đỏ lật mắt trắng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trời ạ, bất kỳ kiếm tu nào trên thế gian này tìm được đạo lữ ta đều sẽ rất đau lòng đó…"

"Không đúng, không phải đạo lữ, thôi bỏ đi bỏ đi."

Hắn ta ném một thanh kiếm cho Thẩm Trọng Quang: "Xin ngươi đừng nói nữa, cứ ở đây luyện kiếm đi."

Bên ngoài bia đá vô tự, Diệp Tu Hàn ôm thảo dược, gió núi thổi làm chóp mũi y đỏ bừng, ánh mắt lạc lõng và mờ mịt.

Nhưng y vẫn nhớ Thẩm Trọng Quang bảo phải cách xa hắn ra, nên bước chân không dám dừng lại, chỉ là đi mãi đi mãi bỗng nhiên không biết nên đi đâu nữa.

Y nhìn trái nhìn phải, thấy một vách đá treo lơ lửng.

Giống như nơi y từng ở trước kia.

Diệp Tu Hàn chạy chậm đến, ngồi trên mép vách đá nhìn xuống. Nhưng dưới vách đá là đám mây cuộn trào không ngừng, không thể thấy được ánh đèn của thành phố nữa.

Có vẻ, cô đơn hơn so với trước kia.

Thẩm Trọng Quang đứng không xa sau lưng Diệp Tu Hàn, nhớ lại cây cỏ nhỏ mà hắn đã bắt được.

Trong thế giới mênh mông, chỉ có một mình, là cảm giác như thế nào?

Họ đều là những kẻ lạc lõng.

Thẩm Trọng Quang buông tay, một tia sáng từ trong tay hắn bay ra, vậy mà lại là một hạt giống.

Hạt giống bay đến bên cạnh Diệp Tu Hàn, chui vào lòng đất.

Sau đó… cỏ mọc lên.

Diệp Tu Hàn vốn còn đang nghĩ vẩn vơ, bỗng cảm thấy dưới lòng bàn tay có thứ gì đó động đậy.

Y giật mình rụt tay lại, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một mầm xanh nhú lên, sau đó biến thành một cây cỏ xấu hổ.

Thế gian này còn có cây cỏ xấu hổ khác sao? Nhưng tại sao chỉ có hai chiếc lá, trông thật đáng thương.

Diệp Tu Hàn theo bản năng vươn tay muốn chạm vào, nhưng vừa chạm vào lá, y liền sửng sốt.

Y bây giờ vẫn là người, lại đang chạm vào một cây cỏ!

Diệp Tu Hàn vội vàng rút ngón tay lại, giả vờ không để ý mà len lén quan sát.

Những chiếc lá của cây cỏ xấu hổ vẫn vững vàng đón gió đung đưa.

"?" Diệp Tu Hàn có chút hoài nghi về cuộc sống cây cỏ của mình, lẽ nào cỏ xấu hổ có thể không cần xấu hổ sao?

Thẩm Trọng Quang yên lặng quan sát, cho đến khi Diệp Tu Hàn tươi tắn lên, mới quay người bỏ đi.

Hắn không muốn Diệp Tu Hàn tiếp cận mình, nhưng dường như, cũng không nỡ nhìn y buồn bã.

***

Diệp Tu Hàn đã lén lút mang cây cỏ xấu hổ đó về Thiên Mộc Phong.

Tạ Lãng cho y một sân viện nhỏ, Diệp Tu Hàn tìm một góc, trồng cây cỏ xấu hổ đó.

Nhưng y luôn cảm thấy có điều gì đó khó hiểu, cây cỏ xấu hổ này không cần tưới nước, cũng không sợ người chạm vào, thật sự là một cây cỏ nhỏ có cá tính.

Diệp Tu Hàn vẫn rất yêu thích nó, chỉ cần có thời gian, sẽ ngồi bên cạnh nó.

Hôm nay ánh sáng buổi sớm tốt lành, Diệp Tu Hàn cầm tờ giấy, cúi đầu viết những nhiệm vụ mình cần làm.

Thứ nhất là tìm người dạy mình luyện kiếm, thời hạn nhiệm vụ còn ba ngày.

Thứ hai là giới hạn của nhiệm vụ trà xanh mới công bố hôm nay, yêu cầu y đến nơi đông người, trong một một canh giờ thu hút kiếm tu đến chủ động trò chuyện với y.

"Ký chủ đừng sợ." 818 an ủi Diệp Tu Hàn, thực tế chính mình cũng hoang mang muốn chết.

Nơi đông người, thu hút kiếm tu, chủ động trò chuyện, lấy riêng bất kỳ điểm nào trong số này đều khó như lên trời, huống chi phải đồng thời thỏa mãn.

818 trong lòng tính toán, nếu ký chủ không đủ kinh nghiệm, nó có thể bán mình cho chủ thần để trả nợ hay không.

Nếu thực sự không được, họ chỉ có thể cùng nhau chịu phạt.