Vực Sâu (Chú Cháu)

Chương 1: Đến ở chung

“Con bé ổn chứ?”

Nếu không tính câu “Alo” anh nói với anh cả của mình khi nhấc máy, thì đây là câu đầu tiên Thời Dung nói ra sau gần mười lăm phút nghe điện thoại.

Giọng nói huyên thuyên ở đầu dây bên kia đột nhiên im bặt, đối phương có lẽ không ngờ rằng anh lại đột nhiên hỏi câu này.

Nếu không phải đầu dây bên kia còn có tiếng hít thở nặng nề của anh trai mình, có lẽ Thời Dung đã nghĩ rằng tín hiệu liên lạc có vấn đề. Anh hơi thiếu kiên nhẫn giơ tay lên nhìn đồng hồ. Tính đến bây giờ, Thời Vân đã nói điện thoại được gần mười lăm phút, nhưng dù anh ấy thao thao bất tuyệt thì Thời Dung vẫn không biết Thời Vân muốn biểu đạt điều gì với mình.

“Anh không biết.” Thời Vân thở dài, khịt mũi trả lời: “Em cũng biết Tiểu Di luôn giả vờ mạnh mẽ. Mặc dù nhìn như không có chuyện gì, nhưng có ai biết được nó đang nghĩ gì? “

“Nhưng đấy là con gái của anh.” Thời Dung nhắc nhở, giọng nói lạnh lùng trách móc: “Anh phải biết.”

Thời Vân bĩu môi, em trai vẫn luôn dọa anh ấy, chưa từng nể mặt bất kỳ ai.

Nếu không phải tình trạng của Thời Di ngày càng trở nên tồi tệ hơn, anh ấy đã không gọi điện để tự chuốc lấy rắc rối.

“Không phải là em không biết chuyện của anh và chị dâu của em. Bây giờ nó thế này, anh không thể để nó về nhà được. Nếu chị dâu của em lại ốm, anh không thể chăm lo cho cả hai người, nhưng để nó một mình ở bên ngoài, anh cũng thực sự lo lắng.”

“Vậy là anh định giao Thời Di cho em?” Thời Dung đơn giản kết luận thay cho anh trai, anh hơi ngước mắt lên nhìn chiếc đầu lâu ở góc bàn, ngón tay thon dài cầm cây bút, nhẹ nhàng vẽ ngang qua đường khâu phía trên hộp sọ: “Giống như những gì anh đã làm trong quá khứ? Có cần em nhắc lại cho anh nhớ không? Thời Vân à, Thời Di đã hai mươi ba tuổi rồi.”

“Thời Dung!” Thời Vân từ nhỏ đã là con cưng của trời, mặc dù mấy năm gần đây quan hệ với em trai đã trở nên hòa thuận hơn, nhưng anh ấy vẫn không cho phép em trai mình ra lệnh cho anh ấy, anh ấy là con trai cả, là anh cả, là chủ nhân của nhà họ Thời.

“Em là bậc chú của Tiểu Di, đã nhìn nó lớn lên. Khi nghe tin nó bị thằng nhãi nhà họ Chu làm nhục, cũng không thấy đau lòng à? Nghĩ lại lúc anh gặp ông già nhà họ Chu! Thằng nhóc Chu Mạnh Quần đó cũng có lá gan lớn lắm, dám dẫn theo con gái nhỏ nhà họ An thuê một căn phòng ở khách sạn trên lầu để yêu đương vụиɠ ŧяộʍ! Nếu không có ông Chu ở đó, anh đã đi lên đánh gãy chân nó rồi! Sẽ khiến nó nhảy lò cò đến tận bây giờ, đúng không?”

Thời Vân đỏ mặt tía tai ở đầu bên kia của điện thoại: “Anh không thể tin được! Trong mắt thằng đó vẫn còn có nhà họ Thời của chúng ta hay không?! Còn có Tiểu Di là vợ sắp cưới hay không?! Tiểu Di đối xử với thằng đó rất tốt, còn đây là cách nó trả ơn Tiểu Di à? Hai đứa nó đã ở bên nhau được năm năm! Năm năm! Từ mười tám tuổi đến bây giờ, anh cũng từng rất hài lòng với đứa con rể tương lai này, ai mà biết nó lại là một tên khốn không đáng tin cậy!”

Mười tám tuổi. Cho đến bây giờ. Năm năm.

Nghe vậy, trong đầu anh nhanh chóng tính toán, đáp án anh nghĩ ra khiến hô hấp của Thời Dung trở nên nặng nề, anh nhắm mắt lại, hơi ngả người về phía sau.

Gan rất lớn. Rất lớn nhỉ.

Anh dường như có thể tưởng tượng được, Tiểu Di, một cô gái kiêu hãnh như thiên nga trắng, sẽ trông như thế nào khi bắt gian chồng sắp cưới của mình trên giường.

À, anh hiểu rất rõ.

Đôi mắt phượng của cô hơi nheo lại, khóe mắt ửng lên màu hồng, đôi mắt ươn ướt, đôi môi mím chặt vì tức giận nên mất đi sắc hồng.

Cho dù Thời Di đó có chật vật, cũng nhất định sẽ ngẩng cao đầu kiêu hãnh, mỉm cười trịch thượng rồi quay người bỏ đi.

Hơi thở của Thời Dung dần trở nên nặng nề hơn, anh nhắm mắt lại để xua đi những hình ảnh chợt hiện lên trong đầu.

Mái tóc đen bồng bềnh của cô gái, chiếc váy lụa mềm mại, lớp vải ôm sát lấy eo...

Những ngón tay mảnh khảnh của anh xoay chiếc bút trong tay, đầu ngón tay lướt qua dòng chữ viết hoa khắc trên thân bút – “My Dearest”

Thân bút vừa vặn với vết chai mỏng trên tay, ngón tay anh vẩy một cái, chiếc bút xoay tròn duyên dáng trong tay. Anh khẽ nhấc ngón tay lên, chiếc bút lại trở về vị trí ban đầu ngay ngắn như chưa từng rời khỏi.

“Được.” Thời Dung trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Để con bé đến đây đi.”

Vậy thì đến đi.