Chờ lúc Bạch Hiểu Nguyệt thay xong quần áo đi xuống, hắn đã ngồi ở trước bàn ăn, thay một bộ tây trang màu đen, nhìn qua trầm ổn không ít, nhưng chính khuôn mặt lạnh như băng kia lại làm cho người ta không thoải mái.
“Bạch tiểu thư, mau đến ăn sáng.” Bạch Hiểu Nguyệt đáp lại ngồi xuống bên cạnh, không biết vì sao vừa mới ngồi xuống cô đã cảm thấy có chút áp lực.
Cô nhìn người đàn ông đang đọc báo, rối rắm hồi lâu rồi cuối cùng vẫn mở miệng.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi…”
“Không cần, ăn xong rồi đi, tôi không thích giữ phụ nữ ở lại.” Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt, thái độ người này như thế nào vậy, mình nói chuyện tử tế với hắn mà hắn còn chưng ra cái bộ mặt gặp kẻ thù vậy.
“Vậy…” Bạch Hiểu Nguyệt còn chưa nói xong, người đàn ông đã buông tờ báo xuống, ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người cô. Hắn đột nhiên đứng dậy, nghiêng người về phía Bạch Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt theo bản năng lùi về sau, hai tay hắn chống ở trên bàn, giam cô trong lòng hắn.
Ngũ quan thanh tú, không giống với những tiểu thư danh viện mà hắn đã từng gặp, chỉ có cặp mắt kia còn nhìn được, bộ dạng này tốt hơn nhiều so với bộ dạng chật vật hai lần trước.
Ở gần như vậy, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn vào đôi mắt kia, có chút khẩn trương đến không thở nổi.
Vân Thiên Lâm cười lạnh một tiếng: “Đang chờ mong cái gì? Sao? Cảm thấy tôi đã cứu cô nên muốn lấy thân báo đáp, báo đáp ân cứu mạng của tôi. Tôi không biết cô là ai, thế nhưng tôi không thích phụ nữ chơi trò lạt mềm buộc chặt. Mặc kệ cô là người của ai, lúc trở về nói cho bọn họ biết, chuyện Vân Thiên Lâm tôi đã quyết định thì không ai có thể thay đổi.”
Người đàn ông nói xong rồi bưng cà phê bên cạnh lên uống một ngụm, xoay người cầm cặp công văn rời khỏi phòng mà không quay đầu lại.
Vẻ mặt Bạch Hiểu Nguyệt khó hiểu nhìn bóng lưng lạnh lùng rời đi, cái gì gọi là trò lạt mềm buộc chặt, cái gì gọi là người của ai? Trong đầu người đàn ông này đang nghĩ cái gì vậy.
Vân Thiên Lâm? Người đàn ông thối tha này tên là Vân Thiên Lâm?
“Bạch tiểu thư, tính tình của Vân thiếu bình thường là như vậy, cô không cần để ý.”
“Bình thường đều như vậy? Cái tính gì mà tệ như vậy, người có tiền thật đáng sợ.” Bạch Hiểu Nguyệt hừ một tiếng, đây thật sự là lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông tự đại và thối tha như vậy, quả thực là hết thuốc chữa.
Nhưng Bạch Hiểu Nguyệt cũng không để ở trong lòng, ăn sáng xong liền đứng dậy rời đi. Má Ngô cười bảo cô thường xuyên đến chơi, Hiểu Nguyệt cười đáp ứng, nghĩ thầm chắc sau này mình cũng sẽ không tới đây chơi nữa đâu.
Nhớ tới chuyện của ba, Bạch Hiểu Nguyệt lại phát sầu một trận, người đàn bà Tần Lệ kia nói được là làm được, quả nhiên khi cô chạy đến bệnh viện đã thấy y tá đã chuyển ba cô ra hành lang bệnh viện, thời tiết lạnh như vậy mà ông cũng chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh, lúc Hiểu Nguyệt tới, môi ông đã lạnh đến tím tái.
“Các người làm gì vậy? Ai bảo các người chuyển ba tôi ra ngoài.” Bạch Hiểu Nguyệt chỉ vào y tá mắng.
“Lãnh đạo bệnh viện đã nói, gian phòng bệnh này cần phải để trống, loại người không tiền không địa vị giống các người, chỉ sợ phòng bệnh bình thường cũng không ở nổi, tốt nhất là cô nên nộp phí trước rồi nói sau!”
“Các người có ý gì?”
“Đây là danh sách nợ, nếu không có tiền thì cửa bệnh viện ở bên kia.” Một y tá nói xong, lấy ra một xấp danh sách ném lên người Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt nắm chặt danh sách trong tay, hai mươi vạn, cô phải đi đâu tìm hai mươi vạn này đây.
Bạch Hiểu Nguyệt lấy điện thoại di động ra, người đầu tiên nghĩ đến chính là Trần Giai Giai, nhưng ngón tay đặt trên tên, nhìn nút bấm số thì cô lại do dự.
Tuy Giai Giai có gia cảnh tốt, nhưng hôm trước cô ấy mới nói, cô ấy và người nhà đã trở mặt, bây giờ đang ở bên ngoài một mình, tất cả thẻ đều bị đóng băng, bản thân cô ấy cũng khó bảo toàn, sao cô lại không biết xấu hổ mà mượn tiền của cô ấy.
“Không có tiền còn ở bệnh viện làm gì, còn là phòng VIP, mau nộp tiền đi, không thì đưa người đi, chúng tôi cũng lười hầu hạ.”
“Các người…” Nhìn vẻ mặt bỏ đá xuống giếng của những y tá này, Bạch Hiểu Nguyệt rất tức giận nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Bạch tiểu thư, cô vẫn nên thức thời một chút thì tốt hơn, đừng để bệnh viện đuổi người, vậy thì sẽ khó coi lắm.” Một y tá nói xong, nhanh nhẹn lấy hành lý trong phòng bệnh ra ném trên hành lang, mang theo đoàn người nghênh ngang rời đi.
Bạch Hiểu Nguyệt cầm điện thoại di động, nhìn hai chữ Tần Lệ này, lại nhìn ba cô đang nằm bất động, cuối cùng vẫn ấn xuống.
Điện thoại vang lên hồi lâu mới có người nhấc máy, bên trong truyền đến giọng nói châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Tần Lệ.
“Đấu với tôi à, cô vẫn còn non lắm. Người như thế nào thì sẽ có số phận như thế.” Tần Lệ châm biếm một tiếng, chậm rãi trả lời.
“Bà rốt cuộc muốn thế nào mới có thể để cho ba tôi dưỡng bệnh thật tốt.” Bạch Hiểu Nguyệt hít sâu một hơi, chờ Tần Lệ trả lời.
“Sao thế, nghĩ thông suốt rồi? Tối hôm qua lúc nói chuyện với tôi, không phải rất kiên cường à?”
“Rốt cuộc bà muốn tôi làm cái gì?” Tần Lệ ở trong điện thoại kiêu ngạo nở nụ cười, nghe giọng điệu bất đắc dĩ lại không cam lòng của Bạch Hiểu Nguyệt, trong lòng rất hả hê.
Lúc mẹ cô còn sống đã không hài lòng về bà ta, sao bà ta có thể để cho con gái bà sống thoải mái được chứ.
“Cô không phải đã biết rõ rồi sao? Tám giờ tối nay ở khách sạn Minh Đỉnh, Lưu tổng không thích người đến muộn đâu.”
“Về chuyện của ba tôi, tôi muốn bà nói với bệnh viện ngay bây giờ.”
“Có thể, đừng có nghĩ đến việc giở trò với tôi.” Tần Lệ dứt khoát đồng ý, cúp điện thoại chưa đến một phút, viện trưởng đã tự mình đi tới bảo người ta sắp xếp tốt cho ba của Bạch Hiểu Nguyệt, lại nhận lỗi với Bạch Hiểu Nguyệt, hy vọng cô sẽ không ghi hận.
Bạch Hiểu Nguyệt lạnh lùng nghe, tất cả mọi người đều nịnh hót như vậy, cô cũng lười lãng phí biểu cảm để đối phó với bọn họ, tùy tiện qua loa hai câu, nhìn cơ thể ba đang dần ấm lên, lúc này mới an tâm lại.
“Mọi người đều ra ngoài đi! Tôi muốn ở riêng với ba tôi một lát.”
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi là cả một buổi chiều, suốt buổi chiều, Hiểu Nguyệt không ngừng nói chuyện khi còn bé với ba, nói rồi nói, ánh mắt bất giác nổi lên hơi nước.
“Ba, ba còn nhớ không? Nguyệt Nguyệt thích nhất là sườn xào chua ngọt ba làm, nhưng mẹ lại không thể ăn nhiều. Khi đó, mẹ còn tranh giành với con, còn nói ba không yêu mẹ, yêu con hơn. Ba, ba mau tỉnh lại đi! Chờ ba tỉnh lại, Nguyệt Nguyệt sẽ tự tay làm sườn xào chua ngọt cho ba ăn, bây giờ Nguyệt Nguyệt có thể nấu cơm, đang chờ ba tỉnh lại để nếm thử tay nghề của con đây!”
Bạch Hiểu Nguyệt hít sâu một hơi, đặt tay của ông vào trong chăn đắp kỹ, ngẩng đầu nhìn trần nhà, cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.
Không phải nói trong cuộc đời xuất hiện nhiều thử thách, chẳng phải đều vì sau nhiều lần tôi luyện thì mình có thể càng kiên cường hơn sao?
Bạch Hiểu Nguyệt, không có gì phải sợ, cuối cùng rồi sẽ tốt hơn thôi, không phải sao?
“Ba, con đi trước, ngày mai lại đến thăm ba.” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn người trên giường mỉm cười, cầm lấy túi xách của mình rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, người trên giường có hai hàng lệ nóng chảy xuống từ khóe mắt, rồi không còn bất kỳ phản ứng nào.
Hiểu Nguyệt không quen mang theo nhiều tiền như vậy ở trên người, cô đến ngân hàng trước rồi gửi tiền tiết kiệm.