Như Ý Thu Phục Yêu Quái: Hoàng Tiên

Chương 4

"Bây giờ chúng ta làm sao?"

Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi.

Tôi ngẩng đầu, ngước mặt nhìn lên trời, sờ bụng: “Đi ăn trước đi, đói chết chị rồi.”

Tưởng Thiếu Thiên: "..."

Chúng tôi tuỳ tiện tìm một quán ăn bên đường, sau khi ăn liên tiếp ba bát cơm, cuối cùng tôi cũng hài lòng đặt bát xuống.

Ù ù ù

Điện thoại rung lên.

Tôi thản nhiên liếc nhìn một cái.

[Giang tiên sinh, người phụ trách cuộc thi tuyển chọn muốn kết bạn với bạn.]

Tưởng Thiếu Thiên tò mò nói: "Chị, chị cười cái gì vậy?"

Tôi giơ chiếc điện thoại ra lắc lắc trước mặt cậu ấy.

"Chị cười vì cá đã cắn câu rồi."

Giống với đãi ngộ của Trần Linh, vị Giang tiên sinh này đã hứa với tôi sẽ trả ba nghìn nhân dân tệ cho sự kiện này.

Sự kiện dự kiến

diễn ra vào 7h tối ngày mai.

Hắn nói chuyện rất nhẹ nhàng, thuật lại lời nói quen thuộc, vừa nhìn đã biết chính là một tay già đời.

Tôi có chút khó xử: “Nhưng tối mai tôi có lớp…”

Hắn không quan tâm: "Cô Vân, các khóa học đại học đều giống nhau. Nếu cô tìm người dạy thay hoặc chỉ xin nghỉ ốm một bữa cũng không phải là vấn đề lớn."

Tôi vẫn không đồng ý, do dự hồi lâu mới nói: “Đãi ngộ bên các anh tốt như vậy, tôi thực sự lo lắng, các anh không phải lừa đảo chứ?”

Hắn có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Thành thật mà nói, chúng tôi liên lạc với cô trước vì cô có tử vi tốt. Nếu khiến cô khó xử như vậy thì hãy quên đi, tôi sẽ tìm người khác.”

Tôi vội vàng nói: “Chờ một chút!” , làm bộ ngượng ngùng bảo hắn: “Thật ra tôi chỉ muốn tìm việc làm cho bạn trai. Có anh ấy ở bên, tôi thấy yên tâm hơn."

"Không phải bên anh cũng tuyển tân lang sao? Anh có thể xem xét cho anh ấy được chứ?"

Giang tiên sinh trầm mặc vài giây.

Sau đó hắn nói: "Hãy gửi cho tôi lá số tử vi của bạn trai cô, tôi sẽ xem qua trước."

Sau khi cúp điện thoại, tôi tuỳ tiện bịa ra một lá số tử vi rồi gửi đi.

Trong cuộc gọi, tôi có thể nói rằng hắn rất sốt ruột, như thể sợ tôi sẽ bỏ chạy.

Trong trường hợp này, tôi tin rằng hắn ấy sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng mọi điều kiện mà tôi đưa ra.

Tưởng Thiếu Thiên đứng bên cạnh tôi gãi đầu: “Chị, không phải chị muốn em làm tân lang chứ?"

"Em không nghĩ em..."

Tôi nhẹ nhàng liếc nhìn anh: “Cậu cho rằng anh rể của cậu đã chết rồi sao?”

Đêm đó chúng tôi trở lại trường học ngủ một giấc thật ngon.

Khi tôi trở lại ký túc xá, tôi nghe thấy tiếng thì thầm của ký túc xá bên cạnh.